Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người - Chương 138: Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người711
Cập nhật lúc: 12/11/2025 12:58
Nha hoàn nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi: “Vị Lục đại nhân này lại thật sự đường đường hoàng hoàng mang một ngoại thất đến dự cung yến, quả thực không ra thể thống gì!”
Liễu Kiều Kiều liếc nhìn nha hoàn thân cận một cái, khẽ cười, lúc mở lời lần nữa, trong giọng nói đã không còn cái vẻ hòa nhã nhiệt tình lúc nói chuyện với Thẩm Lệnh Nghi ban nãy.
“Là ngoại thất, cho nên mới có thể co được duỗi được. Người ta lần này đi theo, trước sau làm đều là việc của nha hoàn nô tài.”
Nha hoàn nghe vậy bĩu môi: “Cô nương sao vậy, ngược lại còn khen người ta nữa.”
Liễu Kiều Kiều ngẩng mắt trừng nàng ta một cái, lơ đãng phủi phủi vụn cỏ trên váy: “Ta chẳng qua chỉ là nói đúng sự thật mà thôi.”
“Vậy... người đó có biết dụng ý của cô nương hôm nay lên họa thuyền gặp Lục đại nhân không ạ?” Nha hoàn thấy vậy vội vàng nửa quỳ xuống, một mặt giúp Liễu Kiều Kiều sửa sang lại vạt váy một mặt tò mò hỏi.
Liễu Kiều Kiều cười càng lớn hơn:
“Biết thì thế nào, không biết thì thế nào? Hơn nữa chưa nói ta cũng chưa chắc đã bằng lòng gả cho Lục Yến Đình, cứ nói là cho dù có gả, nàng ta là một ngoại thất, chẳng lẽ còn muốn ở trong lòng bàn tay ta mà lật ra được sóng gió gì?”
“Nhưng hôm ở Túy Tiên Lâu, chúng ta lại thấy Lục đại nhân rất bảo vệ nàng ta.” Nha hoàn không khỏi lại nhỏ giọng lẩm bẩm.
Liễu Kiều Kiều nghe vậy, độ cong trên khóe miệng dần hạ xuống, giọng nói cũng theo đó mà trở nên có hơi sắc lạnh.
“Cho nên ta mới nói, những thứ vĩnh viễn không thể bước lên được chỗ cao sang này, mới là thật sự phiền phức!”
Cùng lúc đó, trong chính điện, tiếng đàn sáo vẫn chưa dừng.
Quản sự Nội vụ của hành cung bên này mong cả một năm, cuối cùng cũng đợi được cơ hội lộ mặt trước Hiếu Đế một lần nữa, bèn sớm đã ra lệnh cho người ta sắp xếp những vở tuồng mới lạ thú vị.
Hiếu Đế xem mà long tâm đại duyệt, mọi người bên dưới dĩ nhiên cũng đều cười làm nền.
Chỉ có Lục Yến Đình ngồi phía trước thỉnh thoảng lại day trán, cứ cảm thấy trong lòng có một nỗi phiền muộn không thể xua đi.
Thái tử bên cạnh vẫn còn đang thao thao bất tuyệt nói với hắn về phương pháp “hỏa hao quy công” sắp được thực thi, vô cùng hùng hồn.
“...Phương pháp này vừa có thể làm đầy quốc khố lại có thể kiềm chế tham ô. Bản cung trước đây đã từng đề nghị với Phụ hoàng, Phụ hoàng cũng cảm thấy rằng phương pháp này khả thi, Lục đại nhân thấy thế nào?”
Lục Yến Đình quay đầu liếc nhìn ngài ấy một cái.
Thái tử điện hạ có một gương mặt vuông, mày rậm anh vũ, mũi thẳng tai rộng, chỉ xét về tướng mạo thì quả thực là người có phúc.
Tuy nhiên chính một người có phúc như vậy lại tư duy không đủ, lỗ mãng không tỉ mỉ. Trị quốc hành chính toàn bộ đều dựa vào sự tự phụ nhiệt tình của bản thân, vừa không nghe lời khuyên can gián lại không nạp lương ngôn sách lược.
Lúc hăng hái lên thì chỉ biết bế môn tạo xa khiến cho một đám văn võ bá quan vây quanh ngài ấy khổ không kể xiết.
Dùng lời nói vô cùng không phục của Ngũ hoàng tử lúc đó chính là - Chu Tuyên Kỳ nếu không phải biết đầu thai, sinh ra trong bụng của Hoàng hậu nương nương, cái ngôi vị Đông Cung này, thật sự chưa chắc đã rơi vào tay ai.
Chỉ là e là ai cũng không ngờ được, câu nói tức giận năm đó của Ngũ hoàng tử lại thật sự đã trở thành lời sấm!
Trong điện, có một vũ cơ mặc áo lam váy vàng đang đứng, thân hình uyển chuyển, dải lụa dài bên hông siết lấy vòng eo thon thả, dáng vẻ yểu điệu khiến người ta nhìn mà thương.
Hiếu Đế vốn tinh thông âm luật, ánh mắt luôn dõi theo từng bước nhảy của vũ cơ trong điện. Nội vụ quản sự đứng bên cạnh thấy vậy, cười đến mức khóe mắt cũng hằn lên nếp nhăn.
Dù sao thì, không có gì quan trọng hơn việc nắm giữ được thánh tâm.
Một khúc múa kết thúc, Thánh thượng vỗ tay vui mừng lại ngay tại chỗ phong cho vũ cơ yểu điệu quyến rũ kia làm Lục phẩm Quý nhân, thuận đường ban thưởng cho Nội vụ quản sự không ít vàng bạc lụa là.
Hoàng hậu nương nương Thượng Quan thị ngồi bên cạnh thấy vậy, sắc mặt vẫn không hề thay đổi, trên mặt vẫn treo nụ cười đoan trang mà ôn hòa, ngồi yên bất động.
Thế nhưng khi vị vũ cơ kia mặt mày rạng rỡ quỳ bên cạnh ngự tọa, dâng rượu hầu hạ Thánh thượng, Hoàng hậu nương nương lại không để lại dấu vết mà liếc nhìn Lục Yến Đình, người đang nói chuyện với Thái tử.
/Truyện được dịch bởi FB Góc Truyện Của Yên. Theo dõi page để cập nhật truyện nhanh nhất./
Lúc đó, ánh mắt của Lục Yến Đình cũng vừa hay ngước lên, hai luồng ánh mắt lập tức giao nhau, mờ ảo khó đoán khiến người ta không thể nắm bắt.
Tiếng đàn sáo tơ trúc trong chính điện vang lên mãi cho đến khi trăng lên đỉnh đầu, Hiếu Đế cuối cùng cũng lảo đảo đứng dậy, chuẩn bị về tẩm cung.
Bước chân ngài ấy phù phiếm, rõ ràng đã có hơi men, lúc này đang nửa dựa vào vị Quý nhân mới được phong yếu ớt không xương bên cạnh.
Hoàng hậu nương nương thấy vậy không đi theo mà đứng trên bậc thềm cao phía đông, dẫn đầu quần thần hành lễ cung tiễn.
Đợi Hiếu Đế vừa đi, Lục Yến Đình cũng không ở lại lâu, nói qua loa vài câu với Thái tử rồi liền đứng dậy định rời đi.
“Lục đại nhân...”
“Lục đại nhân.”
Kết quả là Hoàng hậu nương nương vừa từ trên bậc thềm cao đi xuống và Thái tử điện hạ cũng vừa đứng dậy lại cùng lúc gọi hắn lại.
Ánh mắt của Lục Yến Đình lướt qua lại giữa hai mẫu tử trước mặt, sau đó chắp tay hành lễ với Hoàng hậu nương nương.
“Nương nương có gì căn dặn?”
Thượng Quan Hoàng hậu khẽ vỗ cánh tay Thái tử, ra hiệu cho ngài ấy lui xuống trước, sau đó lại buông thị nữ đang đỡ mình ra, nói: “Bản cung cùng đại nhân về chung một đường, có được không?”
“Vi thần tuân mệnh.” Lục Yến Đình gật đầu, nghiêng người mời Hoàng hậu nương nương đi trước.
“Chuyện của nhà họ Tiêu đã khiến đại nhân phải hao tâm tổn sức nhiều rồi.”
Hoàng hậu nương nương mở lời trước, không nhanh không chậm nhắc lại chuyện cũ:
“Trong lòng bản cung biết rõ, Tiêu Lập làm quan không đứng đắn, nếu không nghiêm trị, thứ bị nguy hại rất có thể chính là căn cơ của triều Đại Chu ta. Chỉ là... lòng người cũng là thịt, hôm đó nhìn thấy tro cốt của hắn, bản cung quả thực đau lòng khôn xiết. Tiêu Lập con người này tuy tâm địa làm quan không chính nhưng cũng là người đã nhìn bản cung và tiên Hoàng hậu lớn lên. Tình cậu cháu một lòng, bản cung chỉ là có hơi không thể chấp nhận được mà thôi.”
“Xin nương nương nén bi thương.” Lục Yến Đình đi sau nửa bước, đáp một tiếng.
Bốn phía một mảng tĩnh mịch, cung nữ thân cận của Hoàng hậu nương nương là Tân Di đang giơ đèn lồng đi phía trước soi đường cho hai người.
Ánh đèn leo lét kéo ra một vệt sáng dài, cuốn theo bước chân của Hoàng hậu và Lục Yến Đình từ từ tiến về phía trước.
Hoàng hậu nương nương đợi một lát lại thấy Lục Yến Đình không hề nói thêm gì, bà không khỏi khẽ nhíu mày phượng, bình tĩnh nói:
“Hiện giờ Thái tử đã chính thức bắt đầu giám quốc, tháng sau sẽ có sứ giả Tây Khương vào kinh. Thái tử lần đầu gặp sứ giả, đến lúc đó vẫn cần đại nhân ở bên cạnh phò tá một hai.”
“Nương nương yên tâm, vi thần nhất định sẽ dốc hết sức mình.” Lục Yến Đình đáp lại không chút sơ hở.
