Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người - Chương 171: Phục Kích
Cập nhật lúc: 01/12/2025 23:02
Tối hôm đó mãi cho đến khi trăng lên đỉnh đầu, yến tiệc ở Vân Tiêu Các mới tan.
Các quần thần say khướt ở trước gác lầu chia đường tản ra. Giữa những tiếng từ biệt và cười đùa ầm ĩ, Thẩm Lệnh Nghi cùng Lục Yến Đình lên xe ngựa.
Xe ngựa chao đảo, tiếng chuông leng keng vang lên trong trẻo giữa con phố dài vắng vẻ.
Người đàn ông đã bị chuốc rượu trong bữa tiệc, lúc này đang xiêu xiêu vẹo vẹo tựa vào vai Thẩm Lệnh Nghi ngủ gật.
Nghĩ đến việc hắn đã mấy ngày không đặt chân đến Ẩn Trúc Viện, Thẩm Lệnh Nghi lập tức nhiều lời hỏi một câu: “Đại nhân hôm nay về đâu ạ?”
Nàng vừa dứt lời, eo đã bị Lục Yến Đình không nặng không nhẹ véo một cái.
Thẩm Lệnh Nghi kinh hô một tiếng định trốn lại phát hiện người đã bị giữ chặt trên chiếc ghế dài cứng ngắc.
Người đàn ông ép sát người về phía nàng, híp mắt, giọng nói mang theo lời cảnh cáo:
“Nói lại lời ban nãy một lần nữa.”
Thẩm Lệnh Nghi bị ôm trọn trong lòng hắn, chiếc ghế dài bên dưới lại hẹp, nàng sợ mình sẽ lăn xuống, không dám giãy giụa, chỉ có thể giơ tay chống ở giữa hai người.
“Ta chỉ là... không muốn để xe ngựa chạy nhầm đường.” Trong cơn hoảng loạn, lời biện bạch của nàng trở nên vô cùng yếu ớt.
“Thôi bỏ đi, Giảo Giảo của chúng ta vẫn là lúc không nói lời nào càng khiến người ta thương hơn.”
Lục Yến Đình cắt ngang lời của Thẩm Lệnh Nghi, sau đó dùng hành động thực tế để chặn lại lời phản bác của nàng.
Thẩm Lệnh Nghi chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, đến hít thở cũng trở nên khó khăn.
Người đàn ông cậy vào men say, có hơi không kiêng nể gì, đầu lưỡi công thành chiếm đất như một con rắn linh hoạt, đoạt lấy hơi thở yếu ớt của nàng.
Nhưng trớ trêu thay lý trí của nàng vẫn còn, trong đầu óc hỗn loạn lúc này phủ đầy ba chữ “không thể được”.
Thấy tiểu nữ nhân toàn thân kháng cự, Thủ Phụ đại nhân cuối cùng cũng phát lòng từ bi, thu lại hành động trêu chọc, đỡ tiểu nữ nhân ngồi thẳng dậy. Tuy nhiên hắn vẫn không quên mở lời nhắc nhở nàng.
“Những lời trước đây ta đã nói với ngươi, đừng có quên nữa. Ngươi hiện giờ mang danh của ta, ở biệt viện của ta, cả Thượng Kinh này đều biết ngươi là người của ta. Cho nên Giảo Giảo, nếu ngươi còn dám nhìn nam t.ử khác mà ngẩn người, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Lời này nói cho cùng, vẫn là vì chuyện của Ôn Cửu Khanh.
Thẩm Lệnh Nghi chớp chớp mắt, nội tâm dĩ nhiên có hơi bướng bỉnh nhưng bề ngoài vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên chấn động mạnh rồi dừng lại. Ngay sau đó lập tức nghe thấy tiếng ngựa hí vang trời, vang vọng khắp con phố dài.
Lục Yến Đình theo bản năng che chở người sau lưng, vừa định đứng dậy, cửa toa xe đã bị người từ bên ngoài mở ra.
Hai người chỉ thấy Tê Sơn mặt mày căng thẳng thò người vào.
“Gia, thị tùng của phò mã đến báo, công chúa và phò mã bị tập kích, phò mã bị thương rồi...”
“Giặc cướp đâu?” Lục Yến Đình hỏi.
“Ba c.h.ế.t ba bị thương còn lại một kẻ đã chạy thoát.”
Thấy Lục Yến Đình nghe vậy giơ tay buông mình ra, định bước ra khỏi toa xe, Thẩm Lệnh Nghi lập tức như thể biết được hắn chuẩn bị một mình đi đến đó, vội nắm chặt lấy vạt áo hắn.
“Đại nhân dẫn ta đi cùng đi, ta bảo đảm sẽ không gây thêm phiền phức cho ngài!” Trên mặt nàng viết đầy vẻ lo lắng.
Nàng rất thích Chiêu Nguyên, vạn lần không hy vọng Chiêu Nguyên xảy ra chuyện gì không may.
Lục Yến Đình quả nhiên nhíu mày định từ chối.
Thẩm Lệnh Nghi lại giành nói trước hắn: “Lỡ như... cần người giúp đỡ thì sao? Công chúa thân vàng lá ngọc lại là nữ nhi, luôn có những lúc không tiện.”
Lục Yến Đình nghe vậy, do dự một lát rồi lập tức ngồi lại.
Sau đó hắn ra lệnh cho Tê Sơn: “Ngươi bây giờ mau đi thông báo cho Lương phó tướng, bảo hắn ta dẫn một đội nhân mã mau chóng qua đó. Sau đó bảo Sùng Lĩnh tìm đại phu đến Ẩn Trúc Viện chờ.”
Tê Sơn nhận lệnh lui ra. Khoảnh khắc cửa toa xe đóng lại, xe ngựa lập tức lao đi vun vút.
“Không thông báo cho Tiết thống lĩnh sao ạ?” Thẩm Lệnh Nghi lòng đầy căng thẳng, cảm thấy thời khắc nguy cấp thế này không thể thiếu sự trợ giúp của Tiết Thừa Phong.
Kết quả là Lục Yến Đình lại lạnh mặt nói: “Hắn ta bị đ.á.n.h trượng còn đang nằm trên giường dưỡng thương, không qua mười ngày nửa tháng căn bản không xuống giường được đâu.”
Trước sau trùng hợp như vậy, không khó để nghĩ ra là có người cố tình bày bẫy.
Khi xe ngựa của Lục gia đến nơi Chiêu Nguyên và Tống Minh Hiền xảy ra chuyện, bốn phía đã không còn tiếng giao chiến nhưng quả thực là một mảng hỗn độn trên đất.
Chiếc xe ngựa của hoàng gia bị lật nghiêng bên đường, trên đất ngổn ngang nằm mấy người, nhìn từ xa đã biết đều đã tắt thở.
Công chúa Chiêu Nguyên và Tống Minh Hiền kề vai ngồi trên bậc đá ven đường.
Tống Minh Hiền sắc mặt tái nhợt, tay trái nắm chặt lấy cánh tay phải, Chiêu Nguyên thì đang căng thẳng nhìn hắn ta, vành mắt đỏ hoe.
Lục Yến Đình dẫn Thẩm Lệnh Nghi xuống xe ngựa, vừa bước lên trước, cách đó không xa đã truyền đến từng tràng tiếng vó ngựa là phó tướng cấm quân Lương Chấn dẫn theo người của Tuần Thành Ty hỏa tốc đến.
Thẩm Lệnh Nghi thuận thế nhìn sang, trong một biển lửa đuốc lại bất ngờ thấy được Thẩm Hoài Trúc. Cậu ta ngồi nghiêm chỉnh trên lưng ngựa, mình mặc áo giáp, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, ý khí hừng hực.
“Thuộc hạ hộ giá đến chậm, xin đại nhân trách phạt.”
Lương phó tướng từ xa đã nhảy xuống ngựa, cầm đao tiến lên, thấy Lục Yến Đình lập tức quỳ một gối xuống hành lễ.
Lục Yến Đình liếc nhìn hắn ta một cái không nói gì, chỉ đi thẳng về phía Chiêu Nguyên.
Trong gió đêm còn thoảng một mùi m.á.u tanh. Công chúa Chiêu Nguyên thấy Lục Yến Đình lúc này mới từ từ đứng dậy.
Có thị vệ giơ cao đuốc soi về phía ba người, Thẩm Lệnh Nghi lúc này mới nhìn rõ được những vệt m.á.u lấm tấm trên chiếc váy gấm của công chúa Chiêu Nguyên, lan tỏa ra một vẻ đẹp vừa ngang tàng vừa quỷ dị.
Thấy Chiêu Nguyên khẽ gật đầu với mình, Lục Yến Đình nhìn quanh một vòng rồi mới mở lời:
“Sáu tên đều c.h.ế.t hết rồi à? Tê Sơn trước đó còn nói có ba tên bị thương.”
Vẻ mặt ngưng trọng của Chiêu Nguyên vào khoảnh khắc nhìn thấy Lục Yến Đình đã có phần sụp đổ.
“Cũng... cũng c.h.ế.t rồi.” Giọng nàng ta vẫn còn hơi run nhưng có thể thấy là đã kiềm chế rất tốt:
“A Yến, Minh Hiền bị thương rồi.”
Đây là lần đầu tiên, Thẩm Lệnh Nghi nghe công chúa Chiêu Nguyên gọi Lục Yến Đình như vậy.
Lục Yến Đình gật đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn Thẩm Lệnh Nghi một cái.
Thẩm Lệnh Nghi tâm lĩnh thần hội bước nhanh lên trước, sau đó đưa tay ra nắm chặt lấy tay Chiêu Nguyên.
Hai tay của công chúa Chiêu Nguyên lạnh như băng. Vào khoảnh khắc bị Thẩm Lệnh Nghi nắm chặt lấy, khóe miệng nàng ta kéo ra một nụ cười gượng gạo.
Lục Yến Đình đỡ Tống Minh Hiền đứng dậy đưa lên xe ngựa lại gọi Chiêu Nguyên và Thẩm Lệnh Nghi cũng lên theo, sau đó mới quay người ra lệnh cho Lương Chấn lo liệu hậu sự.
“Theo như thị vệ của công chúa báo lại, thích khách tổng cộng bảy người, chạy mất một, tối nay ngươi vất vả một chút.”
