Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người - Chương 45:
Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:23
“Tháo bao ra.” Trình Dư Yên đã thay một bộ thường phục rộng thùng thình, nghiêng người tựa vào ghế quý phi, lười biếng ra lệnh.
Khoảnh khắc bụi bay lên, gương mặt đã bị đ.á.n.h sưng vù của Toàn Phúc liền hiện ra trong mắt Trình Dư Yên.
Thấy người trước mắt, trong mắt Toàn Phúc lộ ra vẻ hoảng loạn, cả người bắt đầu lùi lại.
Nhưng sau lưng hắn còn có hộ vệ đứng, một trong hai hộ vệ giơ chân đá cho Toàn Phúc một cú, lực quá mạnh khiến Toàn Phúc ngã sấp xuống đất.
Trình Dư Yên nhìn người đang run lẩy bẩy dưới đất không khỏi thở dài một hơi cười nói:
“Ngươi cũng không nghĩ xem, bày ra tâm tư lớn như vậy, làm sao có thể qua mắt được thiên địa chứ? Ngươi theo ta cũng mấy năm rồi, sao đầu óc vẫn không thông ra thế nhỉ?”
“Mama, mama cầu xin người tha cho đệ một mạng, lần sau đệ không dám nữa, thật sự không dám nữa. Người hãy xem tình nghĩa đệ hầu hạ người bao nhiêu năm nay, không có công lao cũng có khổ lao, người hãy giơ cao đ.á.n.h khẽ tha cho đệ một lần!”
Toàn Phúc vừa nói vừa dập đầu thật mạnh với Trình Dư Yên, tiếng “cộp cộp cộp” nghe mà tiểu nha hoàn đứng bên cạnh cũng thấy kinh hồn bạt vía.
Rất nhanh, trong phòng lan ra một mùi m.á.u tanh nhàn nhạt nhưng tư thế dập đầu của Toàn Phúc vẫn không dừng lại.
Đột nhiên, hắn nghe thấy Trình Dư Yên khẽ cười, lơ đãng như thổi một hơi mà nói: “Tiết kiệm chút sức lực đi, thật đấy, lúc này kẻ muốn mạng của ngươi không phải là ta mà là vị quý nhân trong cung kia.”
Toàn Phúc từ từ ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn Trình Dư Yên, mặc cho m.á.u tươi trên trán hòa cùng mồ hôi chảy xuống, chói mắt mà lại tanh nồng.
“Quý nhân?” Hắn ngây ngốc lặp lại lời của Trình Dư Yên, dường như không hiểu rốt cuộc là ai muốn cái mạng nhỏ của mình.
“Ngươi không biết à?” Trình Dư Yên làm ra vẻ khoa trương nghiêng người xem xét hắn một lượt, chậc lưỡi nói: “Ngươi nói trước xem, kẻ tìm ngươi đi lừa Giảo Giảo đã cho ngươi bao nhiêu bạc?”
“Một... một trăm, một trăm lượng...” Toàn Phúc đang quỳ yên trên đất cảm thấy hơi lạnh, ngay cả giọng nói cũng xen lẫn sự run rẩy không thể kiềm chế.
“Một trăm lượng? Một trăm lượng đã bán đứng lương tâm của ngươi rồi sao?”
Trình Dư Yên cười lạnh đảo mắt một cái, đột nhiên giơ tay tát cho Toàn Phúc một bạt tai thật mạnh.
Sau đó, bà mắt lộ vẻ tàn nhẫn, hạ giọng nói: “Toàn Phúc à, ngươi theo ta không phải một hai ngày, Trình Dư Yên ta ghét nhất loại người nào ngươi biết rõ, ăn cây táo rào cây sung, tham sống sợ c.h.ế.t, bán đứng bằng hữu, vụ làm ăn này của ngươi đã chiếm trọn cả ba thứ rồi đấy!”
“Mama, cầu xin mama tha mạng!” Toàn Phúc vừa nghe giọng điệu của Trình Dư Yên là biết chuyện này đã không còn đường thương lượng nữa, hắn bèn bất chấp tất cả mà bò đến bên ghế quý phi, nén lại tiếng ù ù trong tai mà ôm chầm lấy bắp chân của Trình Dư Yên, khóc lóc cầu xin:
“Là đệ bị ma quỷ ám ảnh, đệ thấy tiền sáng mắt, đệ... đệ nghĩ chẳng qua chỉ là đưa Giảo Giảo tỷ từ trong phủ ra, đây vốn không phải chuyện gì khó. Huống hồ Giảo Giảo tỷ phúc lớn mạng lớn, nếu tỷ ấy gặp nguy hiểm, mama người cũng nhất định sẽ không thấy c.h.ế.t không cứu...”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Trình Dư Yên không thể tin nổi mà cúi đầu nhìn tên tiểu tư ngày ngày theo bên cạnh mình, chỉ cảm thấy bộ mặt của hắn lúc này đặc biệt chướng mắt.
Thấy Toàn Phúc bị mình quát cho sững người, Trình Dư Yên lúc này cũng lười nhiều lời với hắn nữa, ra hiệu thẳng cho hai hộ vệ trong phòng:
“Chặt đứt ngón áp út và ngón út hai tay của nó cho ta sau đó cắt luôn lưỡi của nó đi. Sau đó, bỏ vào hộp bạc, gửi đến Ẩn Trúc Viện ở hẻm Song Tỉnh.”
Trình Dư Yên vừa dứt lời, tiểu nha hoàn vốn đứng bên ghế quý phi liền mềm nhũn hai chân, “bịch” một tiếng ngã ngồi xuống đất.
Trong phòng rất nhanh đã vang lên một tràng tiếng kêu la vô cùng t.h.ả.m thiết, tiếng kêu từ chói tai chuyển sang yếu ớt, cuối cùng hóa thành những tiếng nức nở rên rỉ...
Khi Tần Quy Tước ở lầu một hầu hạ xong khách quen, ngân nga khúc hát rồi nhón chân chạy lên lầu ba, liền đối diện với Toàn Phúc đã ngất đi bị hai hộ vệ kẹp hai bên khiêng từ trong ra.
Thấy vệt m.á.u ướt sũng kéo dài trên đường hắn đi qua, Tần Quy Tước ghê tởm bịt mũi tựa vào tường, đợi họ đi xa rồi, nàng ấy mới nhón chân chạy vào phòng của Trình mama.
“Sao người không lấy mạng của nó?” Đẩy cửa phòng ra, Tần Quy Tước liền hỏi Trình Dư Yên.
Trình Dư Yên dùng khóe mắt liếc nàng một cái, lạnh giọng nói: “Đầu óc của ngươi cũng tỉnh táo cho ta một chút, Giảo Giảo bây giờ đã khác xưa, chuyện bên Đan Thanh Trai ngươi sớm bảo nó cắt đứt cho sạch sẽ đi. Ngươi chỉ có một cái mạng, ta còn trông cậy vào ngươi kiếm tiền đấy, đừng đến lúc chọc phải người không nên chọc, lại uổng công ném luôn cái mạng vốn đã không đáng tiền vào đó.”
“Ồ!” Tần Quy Tước nghe vậy không khỏi nhướng mày hỏi: “Vị kia... thật sự để ý Giảo Giảo của chúng ta đến vậy sao? Vậy Giảo Giảo của chúng ta chẳng phải sắp được lên cành cao làm...”
Kết quả nàng còn chưa nói xong đã bị một quả táo đỏ Trình Dư Yên giơ tay ném tới cắt ngang.
“Ngươi an phận cho ta một chút, bớt tính toán Giảo Giảo đi, cẩn thận sau này có kết cục giống như Toàn Phúc đấy!”
...
Sau một đêm, mưa xuân đã tạnh hẳn nhưng dưới mái hiên gỗ cong vút của hành lang vẫn còn tí tách những giọt mưa rơi.
Mặt trời buổi sớm không quá sáng sủa, chân trời cuộn lấy một màu u ám nặng nề, nhìn từ xa xám xịt m.ô.n.g lung.
Thẩm Lệnh Nghi xưa nay không phải người ham ngủ nhưng hôm nay nàng lại mãi cho đến quá nửa giờ Tị mới lờ mờ tỉnh giấc.
Khoảnh khắc mở mắt, cảm giác đau nhức toàn thân như một cơn triều dâng cuồn cuộn ập đến. Thẩm Lệnh Nghi nén lại sự khó chịu vừa định ngồi dậy, quay đầu lại phát hiện Lục Yến Đình đang đứng bên giường mặc áo dài.
Ký ức đêm qua tức khắc bừng tỉnh trong đầu nàng. Những gì Lục Yến Đình đã làm với nàng, mơ hồ mà lại rõ mồn một, chân thực mà lại hư ảo. Nghĩ đến những lúc ý loạn tình mê, Thẩm Lệnh Nghi thậm chí còn cảm thấy tim như ngừng đập, không muốn tiếp tục hồi tưởng nữa.
Cuối cùng còn lại, chỉ là đầy đầu sự hoang đường và cả đêm chật vật t.h.ả.m hại.
Thật lòng mà nói, cảm giác lần đầu tiên quả thực rất tệ, ít nhất đối với nàng, đau nhức khó chịu còn lớn hơn rất nhiều so với cái gọi là hoan lạc hưng phấn.
Thẩm Lệnh Nghi không hiểu, chuyện khó chịu như vậy, tại sao ở Thu Thủy Viện lại được nhiều người theo đuổi yêu thích đến thế.
Trên giường lúc này cũng là một mớ hỗn độn, Thẩm Lệnh Nghi thậm chí còn có thể ngửi thấy cái mùi đã tan đi nhàn nhạt, tựa như mùi ngải cứu hơi tanh bị người ta dùng đầu ngón tay vò nát khiến người ta nhớ mãi không quên.
