Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người - Chương 67:

Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:25

“Xin đại nhân di chuyển ra ngoài xe, tìm một chỗ nghỉ ngơi chốc lát. Chiếc xe ngựa vải dầu này ngấm mưa vốn đã nặng rồi, giảm bớt một chút trọng lượng chúng ta cũng dễ dàng nhanh chóng đưa bánh xe ra khỏi hố bùn hơn.”

Xa phu nói rồi lau mặt một cái, trong mắt lộ ra một tia khẩn thiết.

Lục Yến Đình nhìn sắc trời rồi gật đầu, từ dưới ghế rút ra một chiếc ô giấy dầu lớn rồi dẫn Thẩm Lệnh Nghi xuống xe.

Con đường nhỏ trên núi lầy lội không chịu nổi. Thẩm Lệnh Nghi theo Lục Yến Đình nhìn quanh hai bên, bèn đề nghị cùng hắn đến dưới một gốc cây bên cạnh trú mưa.

Bánh xe sau bên phải của xe ngựa lún sâu trong hố bùn. Ngoài xa phu đang gắng sức kéo xe ra, Tiết Thừa Phong cũng dẫn theo mấy hộ vệ chạy lại giúp đỡ.

Thẩm Lệnh Nghi và Lục Yến Đình kề vai đứng dưới gốc cây, hai người chỉ có một chiếc ô.

Thẩm Lệnh Nghi nghĩ đến cơn đau đầu của Lục Yến Đình mới vừa đỡ một chút, sợ hắn bị gió thổi lại khó chịu, lát nữa người bị giày vò có lẽ vẫn là chính mình, bèn lặng lẽ nghiêng chiếc ô đang cầm về phía Lục Yến Đình.

Kết quả là trong nháy mắt, nàng chỉ thấy tay mình trống không, cán ô đã bị Lục Yến Đình nắm chặt trong lòng bàn tay.

“Vô sự hiến ân cần, không phải gian thì cũng là trộm.” Lục Yến Đình không liếc mắt nhìn ai, chỉ nhìn đám người đang kéo xe ngựa cách đó không xa nhưng lời trong miệng lại là trêu chọc Thẩm Lệnh Nghi.

Thẩm Lệnh Nghi không ngờ Lục Yến Đình lại đoán được hết những suy tính nhỏ nhặt của mình, lúc này liền c.ắ.n môi không nói, sau đó giả vờ cũng quan tâm đến tiến triển việc nâng bánh xe của Tiết Thừa Phong và những người khác.

Nhưng nhìn mãi, nàng lại nhìn ra có điều không ổn.

Chỗ bánh xe lún vào, màu sắc của lớp bùn đất bị lật lên nhạt hơn rất nhiều so với màu của con đường đất ban đầu trên núi.

Tuy bên ngoài đang mưa lớn, sau khi bùn đất ngấm nước, độ đậm nhạt của màu sắc sẽ không giống nhau nhưng nếu là con đường đất bình thường, xe ngựa người đi lại qua lại, đất tơi sẽ bị nén chặt, lớp bề mặt nhất định sẽ có màu nâu sẫm.

Vậy mà màu của hố bùn mà bánh xe lún vào lại nhạt như đất mới, vừa nhìn đã biết là vừa mới được đào lên từ dưới đất.

Nói cách khác, cái hố này có khả năng là một cái bẫy mới được đào không lâu!

“Đại nhân, cái hố bùn này không ổn!”

Thẩm Lệnh Nghi cảm thấy sau lưng toát ra một tràng mồ hôi lạnh, vội vàng níu lấy Lục Yến Đình nói cho hắn biết suy nghĩ của mình.

Nhưng nàng còn chưa nói hết lời, đã nghe thấy sau lưng truyền đến những tiếng bước chân hỗn loạn. Ngay sau đó, hơn mười bóng đen cao thấp không đều từ trong rừng xông ra.

Trong tay họ đều cầm những cây tre dài được vót nhọn, miệng thì hô những khẩu hiệu không được đều lắm nhưng y phục trên người họ lại rách rưới, đến một chiếc áo tơi che mưa cũng không có.

Cơn mưa lớn toàn bộ đều đổ xuống người đám người đó, sau làn hơi nước ướt át là những đôi mắt đỏ ngầu mà lại hoảng loạn.

Thẩm Lệnh Nghi sững người tại chỗ.

Nàng rõ ràng là đã cảm nhận được nguy hiểm nhưng cảnh tượng trước mắt thực ra có hơi buồn cười, lại khiến nàng cảm thấy có chút xót xa khó hiểu.

Sau đó, chưa đợi nàng phản ứng lại, hơn mười hộ vệ được huấn luyện bài bản sau lưng Lục Yến Đình đã cầm kiếm xông lên, nhẹ nhàng bao vây lấy đám “sơn tặc” không rõ lai lịch kia.

Kết quả là chưa đợi Lục Yến Đình lên tiếng, trong đám “sơn tặc” đã có người hô lớn một câu: “Xông lên đi huynh đệ, ngang dọc gì cũng là c.h.ế.t, sĩ khí có thể g.i.ế.c, không thể sỉ nhục!”

Người đó vừa dứt lời, Thẩm Lệnh Nghi đã nhắm mắt lại, lặng lẽ lùi ra sau lưng Lục Yến Đình...

Cục diện trước mắt trông như tên đã lên dây nhưng thực ra... có hơi nực cười.

Rõ ràng, cái bẫy làm bánh xe lún vào hố bùn là do đám người trước mặt bày ra nhưng từ trang phục và vóc dáng của những người này mà xem, họ cao thấp không đều, ai nấy đều mặt vàng da bủng, y phục trên người rách nát tả tơi, người già kẻ trẻ cũng lẫn vào nhau, trông không giống hạng sơn tặc cường tráng.

Chỉ là số lượng của họ thật sự không ít, trước sau đen nghịt một mảng, ít nhất cũng phải ba, bốn mươi người.

Nhưng dù số lượng có đông, đối diện với Tiết Thừa Phong và hơn mười hộ vệ cấm quân kia, những người này cũng chỉ là một đám ô hợp. Không nói đâu xa, chỉ riêng thân thủ của Tiết Thừa Phong, e là đã có thể một chọi mười.

Cho nên cảnh tượng trước mắt chẳng qua chỉ hỗn loạn một lúc, sau đó rất nhanh, cục diện đã bị các hộ vệ khống chế.

“Những người này chắc đều là bá tánh lang thang không nơi nương tựa trong huyện thành Lư Giang. Tiết thống lĩnh, ngươi bảo mọi người ra tay nhẹ một chút sau đó đến hỏi người cầm đầu của họ xem có yêu cầu gì, hoặc là có oan tình gì. Nếu bằng lòng, có thể nói chuyện với chúng ta.”

Đối mặt với cảnh hỗn loạn, Lục Yến Đình vẫn không hề động đậy, ngay cả mi mắt cũng không chớp lấy một cái, chỉ bình tĩnh cầm ô ra lệnh.

Tiết Thừa Phong nhận lệnh, chạy nhanh lên trước.

Lục Yến Đình lúc này mới chậm rãi quay đầu, liếc nhìn tiểu nữ nhân đang đứng sau lưng mình với vẻ mặt vô cảm, híp mắt khẽ nói: “Lại lấy ta làm lá chắn thịt sao?”

Thẩm Lệnh Nghi sững người.

Nàng tưởng rằng chút hành động nhỏ của mình ban nãy là thần không biết quỷ không hay, nào ngờ lại bị Lục Yến Đình nhìn thấy rõ mồn một.

Nàng bèn nhíu mày lắc đầu, giả vờ trung thành nói: “Ta... ta lo phía sau cũng có mai phục.”

Lục Yến Đình nghe vậy suýt chút nữa đã không nhịn được mà bật cười, may mà lúc này, Tiết Thừa Phong phía trước đã chạy lên.

“Đại nhân, những người này quả thực đều là bá tánh của huyện Lư Giang, họ đã ở trong rừng núi hơn một tháng rồi. Hôm nay hành động như vậy, cũng là vì bị dồn đến đường cùng, cho nên mới nghĩ đến việc cướp xe ngựa đi đường xem có thể tìm được chút gì ăn mặc không.”

“Hơn một tháng ư?” Lục Yến Đình híp mắt: “Vậy bây giờ trong thành Lư Giang tình hình thế nào?”

Tiết Thừa Phong nghe vậy quay người chỉ vào một người đàn ông cao lớn cách đó không xa:

“Người đó là kẻ cầm đầu, tên Tường Tử. Hắn ta vừa nghe chúng ta là quan viên từ Thượng Kinh đến thì rất hợp tác, nói chỉ cần ngài đến Lư Giang cứu người, hắn ta có thể dẫn đường cho ngài. Hắn ta không cần gì cả, chỉ cần có thể cho đám già trẻ nhà họ một miếng cơm ăn.”

Lục Yến Đình im lặng một lúc, phất phất tay nói: “Bảo hắn dẫn đường. Họ từ trong rừng ra, nhất định có nơi có thể trú mưa và nghỉ chân. Chúng ta cùng qua đó, đợi mưa nhỏ một chút rồi hãy đi.”

Kết quả là Lục Yến Đình vừa nói xong, mới cất bước đi thì Tiết Thừa Phong đã bước thẳng ra trước mặt hắn chặn lại mà sau lưng hắn, Thẩm Lệnh Nghi cũng giơ tay níu lấy vạt áo hắn.

Ánh mắt của Lục Yến Đình qua lại giữa hai người.

“Không ngờ đấy, hai người các ngươi lại có ăn ý thật đấy?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.