Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người - Chương 93:

Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:29

Nàng ấy mở to mắt nhìn Thẩm Lệnh Nghi, chớp chớp mắt rồi mới nói: “Lệnh Nghi tỷ tỷ thật sự nghĩ vậy sao?”

“Đương... đương nhiên.” Thẩm Lệnh Nghi trịnh trọng gật đầu.

Sau đó, nàng liền thấy Trì Lăng Châu đột nhiên nhảy dựng lên, khoác vai nàng vui vẻ cười.

“Lệnh Nghi tỷ tỷ thật có mắt nhìn, đợi sau này ta thật sự trở thành tiểu tướng quân, nhất định sẽ không quên lòng tốt của tỷ. Đến lúc đó tỷ tỷ muốn gì cứ nói cho ta biết, bản tướng quân nhất định sẽ đáp ứng tỷ!”

Thẩm Lệnh Nghi bị nàng khoác vai đến thẳng lưng cũng không nổi, chỉ có thể hạ giọng cười nói:

“Ngươi nói vậy ta phải nghiêm túc nghĩ mới được nhưng bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết trước là tìm ta làm gì không?”

“Ồ, đúng rồi!”

Trì Lăng Châu nghe vậy vội vàng buông người ra, sau đó chỉ vào khoảng đất trống lớn dưới chân:

“Cửu Khanh ca ca nói ngày mai đợi lương thảo vận vào thành rồi, chúng ta sẽ chuẩn bị phát cháo ở đây. Huynh ấy giao việc này cho ta làm, ta liền muốn tìm ngươi đến giúp ta góp ý.”

“Ta ư?” Thẩm Lệnh Nghi rất kinh ngạc, chỉ vào mình.

Xét về thân phận địa vị của hai người, Trì Lăng Châu lo việc này, thế nào cũng không thể hỏi đến đầu nàng được.

“Đúng vậy.”

Nhưng Trì Lăng Châu lại rất tự nhiên gật đầu:

“Thật lòng mà nói, chuyện phát chẩn thí cháo này ở thành Lăng Châu là chưa từng có. Phụ thân của ta trấn thủ Lăng Châu hơn ba mươi năm rồi, trong thành còn chưa từng xuất hiện tai tình như Lư Giang.”

Thẩm Lệnh Nghi nghe vậy bừng tỉnh ngộ, vội vàng hắng giọng nói:

“Vậy thì ở Thượng Kinh, mỗi năm vào mồng tám tháng chạp, mấy ngôi chùa trong thành đều sẽ mở cửa phát cháo. Tuy không phải là vì thiên tai mà là để cầu phúc nhưng xét về quy mô chắc cũng tương tự nhau.”

“Chỉ là tai dân lưu dân không giống với bá tánh ở Thượng Kinh, ta lo cũng sẽ có người nhân cơ hội gây rối sinh sự.” Trì Lăng Châu trong lòng lo lắng.

“Đúng vậy, ngươi lo lắng không sai.” Thẩm Lệnh Nghi gật đầu, chỉ vào cổng dịch trạm: “Cho nên từ lúc vào cửa ngày đó, là phải sắp xếp hộ vệ canh gác, tăng cường phòng bị...”

Hai người lập tức vừa thương lượng vừa đi vừa nói. Trì Lăng Châu chỉ định kế hoạch, Thẩm Lệnh Nghi ở bên bổ sung chi tiết, hơn nửa canh giờ sau, đã gần như lo liệu xong xuôi chuyện phát cháo.

“May mà có ngươi, Lệnh Nghi tỷ tỷ.”

Chuyện vốn khiến người ta bế tắc lúc này ít nhiều đã có manh mối, nụ cười trên mặt Trì Lăng Châu liền rạng rỡ hơn một chút:

“Đợi ngày mai chính thức bắt đầu phát cháo rồi, tỷ tỷ nhất định phải đến giúp ta đó.”

“Chỉ cần ngươi không chê ta gây thêm phiền phức thì ta nhất định sẽ đến.”

“Sao lại gây thêm phiền phức chứ!”

Trì Lăng Châu lắc đầu:

“Tỷ tỷ ngươi quá khiêm tốn rồi. Trước đây lúc Cửu Khanh ca cùng ta từ thành Lăng Châu xuất phát đến đây, trên đường vẫn luôn đã nói với ta rất nhiều chuyện tốt của ngươi, huynh ấy nói ngươi thông minh hiếu học, bảo ta nhất định phải hòa thuận với ngươi.”

Thẩm Lệnh Nghi nghe vậy sững người, lại không ngờ mình lại được Ôn Cửu Khanh khẳng định như vậy, bèn thuận thế nói ra nỗi nghi hoặc trong lòng.

“Trước đây ta đã rất tò mò, tại sao hôm đó Tiêu Lập bắt ta nhưng lại là ngươi và Tiểu hầu gia đến trước?”

“Bởi vì lúc Ôn Cửu Khanh rời bến tàu đã để lại người bên cạnh ngươi.”

Trì Lăng Châu tinh nghịch chớp mắt với Thẩm Lệnh Nghi:

“Huynh ấy thực ra vốn vẫn luôn có lo lắng, sợ Lục Yến... khụ khụ, ý ta là huynh ấy sợ Thủ Phụ đại nhân sẽ phát hiện huynh ấy cài cắm tai mắt. Nhưng có lẽ là vì bên Lư Giang này thực sự quá loạn, một người sống sờ sờ như vậy vẫn luôn âm thầm theo sau các ngươi, các ngươi ai cũng không phát hiện.”

“Vẫn luôn... theo sau ư?” Thẩm Lệnh Nghi rất kinh ngạc nhưng lại cảm thấy đây là chuyện Ôn Cửu Khanh sẽ làm:

“Vậy không phải là Tiểu hầu gia và Lục đại nhân liên thủ để chế phục Tiêu Lập sao?”

“Hai người họ liên thủ ư?”

Trì Lăng Châu như thể nghe được chuyện cười gì đó động trời, một cái không nhịn được đã bật cười thành tiếng:

“Hai người họ lúc đó ở trong rừng trúc kia không tan rã là đã là kết quả rất tốt rồi. Nhưng Lục Yến Đình con người này thật không đơn giản...”

Tiểu nha đầu nói nói rồi híp mắt lại, vẻ khinh thường trên mặt liền hiện ra: “Hắn có thể thuyết phục tri châu Vạn Châu Mạnh đại nhân ra tay giúp hắn bọc hậu, cũng là rất đáng nể rồi.”

Thẩm Lệnh Nghi nghe vậy thầm cười khổ trong lòng, bụng nghĩ đây chẳng phải là vì có “người trung gian” như nàng ở đó làm cầu nối sao!

“Vậy, miếng ngọc bội mà Tiểu hầu gia đưa cho ta...” Nghĩ đến đây, Thẩm Lệnh Nghi cuối cùng cũng có hơi bừng tỉnh ngộ: “...cũng là huynh ấy đã kế hoạch từ trước?”

“Cửu Khanh ca ca không tin Lục Yến Đình kia sẽ bảo vệ ngươi an toàn. Huynh ấy nói huynh ấy không thể để bằng hữu gặp nguy hiểm nhưng trong đó có quá nhiều tình huống không thể dự đoán trước được. Cho nên huynh ấy mới nghĩ, miếng ngọc bội đó là vật riêng của huynh ấy, bạch ngọc song khắc, âm dương hai mặt, Tiêu Lập nhận ra vật đó, lúc cần thiết có thể giúp ngươi kéo dài một chút thời gian.”

“Thì ra là vậy.” Thẩm Lệnh Nghi gật đầu, thở ra một hơi dài.

Trì Lăng Châu nói rõ ràng như vậy khiến nàng tức khắc hiểu rõ những nghi hoặc và không hiểu còn sót lại trước đó.

Tiêu Lập là người mà Ôn Cửu Khanh và Lục Yến Đình đều muốn trừ khử mà nàng và Mạnh Tề Tuyển vừa hay đã làm hai “người dẫn mối”.

May mà chuyện này cuối cùng là hữu kinh vô hiểm, cũng may là Ôn Cửu Khanh đối với nàng vẫn luôn rất quan tâm chăm sóc.

Mà Trì Lăng Châu nghe Thẩm Lệnh Nghi tự mình chủ động nhắc đến ngọc bội, bèn khẽ kéo kéo tay áo nàng: “Tỷ tỷ, bây giờ có thể cho muội xem miếng ngọc bội đó chưa.”

Thẩm Lệnh Nghi sững người, không ngờ tiểu nha đầu còn nhớ chuyện này, chỉ có thể ấp úng nói: “Cái đó... thực ra cũng chỉ là... chỉ là một miếng ngọc bội bình thường thôi.”

“Không phải đâu.” Nhưng Trì Lăng Châu lại híp mắt sửa lại lời nàng: “Miếng ngọc bội này của Cửu Khanh ca ca là song hoàn, tháo ra là hai miếng, hợp lại là một khối hoàn chỉnh, rất thú vị đó.”

Nói rồi nàng bèn thúc giục: “Ngươi lấy ra đi, ta tháo cho ngươi xem.”

“Chẳng phải chỉ là một miếng đồng tâm song hoàn khấu sao, có gì lạ đâu. Trong Nội Vụ phủ nếu muốn, một vốc là cả đống.”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng từ xa truyền đến.

Thẩm Lệnh Nghi và Trì Lăng Châu cùng nhau quay đầu lại, thấy một bóng hình cao ráo mà nhã nhặn đang ngược sáng từ từ đến gần.

Ngay sau đó, giọng nói lại vang lên, lần này, trong khẩu khí đó còn mang theo vài phần khinh thường.

“Cho nên, trên đường trở về ta đã ném cái đồ vứt đi đó rồi.”

Đột nhiên, có một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo những áng mây xanh che đi ánh nắng chói chang, để lộ ra gương mặt không chút gợn sóng của Lục Yến Đình.

“Ném rồi?” Trì Lăng Châu mở to mắt, tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.