Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người - Chương 99:
Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:30
Đột nhiên, nàng nghe thấy Ôn Cửu Khanh ngồi phía trước nói: “Giảo Giảo, Minh Kỳ tiên sinh thường viết lối chữ Triệu thể, một tay hành khải của ngươi, quả thực có thể để tiên sinh chỉ điểm một chút.”
Thẩm Lệnh Nghi kinh ngạc, vội vàng lắc đầu nói “không dám”.
Nhưng Minh Kỳ tiên sinh nghe vậy lại tò mò dừng bút, nhìn Thẩm Lệnh Nghi hỏi: “Thẩm cô nương viết lối chữ hành khải à?”
“Vâng ạ.” Thẩm Lệnh Nghi ngoan ngoãn gật đầu.
“Nữ nhi gia mà viết hành khải không nhiều đâu.” Minh Kỳ tiên sinh cười tủm tỉm gật đầu: “ cho thấy cô nương trong lòng có khe rãnh, trong mắt chứa núi sông đó.”
“Tiên sinh quá khen, chỉ là... gia phụ cũng tập hành khải, ta chẳng qua chỉ là bắt chước được một hai phần mà thôi.”
“Lại đây đã vậy hôm nay đã gặp, vậy thì để lão hủ xem chữ của cô nương một chút.” Minh Kỳ tiên sinh nói rồi đưa bút cho Thẩm Lệnh Nghi.
Thẩm Lệnh Nghi có hơi lúng túng nhận lấy bút, khá có chút đ.â.m lao phải theo lao.
Minh Kỳ tiên sinh thấy vậy ngược lại cười càng thêm rạng rỡ:
“Cô nương đừng trách lão hủ đường đột, ngôi nhà lưng chừng núi này lạnh lẽo, hiếm khi có được sự náo nhiệt như hôm nay. Cô nương không cần phải ngại ngùng, chúng ta chỉ là bút mực so tài mà thôi. Nói không chừng, một tay hành khải này của lão hủ còn chưa chắc đã viết tốt bằng cô nương đâu.”
Thẩm Lệnh Nghi nghe vậy dĩ nhiên không dám chậm trễ nữa, vội vàng cầm bút chấm mực, sau đó khẽ nghĩ một lúc thì lập tức viết lên tờ giấy Tuyên trắng bốn chữ trên tấm biển gỗ trước cửa ngôi nhà này - Bất nhập phàn lung.
Nét cuối cùng vừa hạ xuống, bên tai Thẩm Lệnh Nghi đã vang lên lời khen của Minh Kỳ tiên sinh.
“Thật sự là chữ đẹp!”
Lời khen không tiếc lời của tiên sinh khiến Thẩm Lệnh Nghi hơi đỏ mặt. Nàng còn lặng lẽ liếc nhìn Ôn Cửu Khanh đang ngồi đối diện, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Tiên sinh quá khen rồi, ta cũng... đã lâu không viết.”
Thực ra lời này cũng không hoàn toàn đúng, dù sao thì trước đây lúc ở Ẩn Trúc Viện, nàng nhàn rỗi không có việc gì làm, vẫn vẫn luôn có luyện chữ.
“Nhưng mà...” Thế nhưng rất nhanh, Minh Kỳ tiên sinh bèn cầm bức chữ đó xem qua xem lại, khá có thâm ý nói: “Cô nương tập theo lối chữ nào vậy?”
“Ta... không có tập chữ cố định nào cả.” Thẩm Lệnh Nghi thật thà đáp.
“Lão hủ thấy một tay chữ này của cô nương rất quen mắt.” Tiên sinh xoa xoa cằm, bỗng mắt sáng lên, vỗ trán một cái nói: “Haiz, một tay hành khải này và của Lục Tuần Sanh viết quả thực giống y hệt!”
Vừa nghe thấy hai chữ “Tuần Sanh”, Thẩm Lệnh Nghi có hơi mơ màng.
Trong đầu vào những buổi chiều nhàn rỗi ở Ẩn Trúc Viện, nàng quả thực đã một mặt bắt chước tranh của hắn, một mặt bắt chước chữ của hắn.
Đến mức ngay cả chính nàng cũng không phát hiện ra, nàng bây giờ chỉ cần cầm bút hạ chữ, đầu bút lướt đi, toàn bộ đều là dấu vết của hắn.
“Tuần Sanh, Tuần Sanh là ai?” Trì Lăng Châu đứng bên cạnh Minh Kỳ tiên sinh nghe vậy xen vào.
“Hắn chính là...”
“Tiên sinh hỏa nhãn kim tinh!”
Cũng chẳng biết là vì tâm trạng gì, Thẩm Lệnh Nghi dường như không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, vội vàng lên tiếng cắt ngang lời Minh Kỳ tiên sinh, giả vờ trấn tĩnh nói:
“Có lẽ trước đây ta vẫn luôn bắt chước tranh của tiên sinh Tuần Sanh nên ngay cả chữ của ngài ấy cũng bắt chước theo.”
“Thảo nào.”
Minh Kỳ tiên sinh không biết ý sâu xa, nghe vậy chỉ nói thẳng vào vấn đề mà chỉ điểm:
“Thẩm cô nương hạ bút có thần, có thể thấy được công lực. Chỉ là lối chữ hành khải này thực ra chú trọng hình giống, viết phóng khoáng tự do, rốt cuộc vẫn là hợp với nam tử hơn. Nếu cô nương muốn tinh tiến hơn trong thư họa, lão hủ lại đề cử cô nương tập theo Vệ phu nhân.”
Tiên sinh nói rồi còn bước nhanh đến bên giá sách, rút ra một quyển sách lại vòng về trước bàn án.
“Vệ phu nhân là đệ tử của Chung Diêu là thư thánh chi sư, chỗ ta đây có một quyển “Kê Thủ Hòa Nam Thiếp” của bà ấy. Tuy là bản sao nhưng cô nương nếu dùng để luyện tập, cũng là đủ rồi.”
Minh Kỳ tiên sinh nói rồi định đưa bản sao cho Thẩm Lệnh Nghi.
“Cái... cái này không được ạ!” Thẩm Lệnh Nghi hoảng hốt lắc đầu: “Sao ta có thể nhận đồ của ngài được.”
“Giảo Giảo, không sao đâu.” Ôn Cửu Khanh đứng dậy giảng hòa:
“Minh Kỳ tiên sinh xưa nay yêu thích thấy tiểu bối tinh nghiên cứu tập chữ, nếu gặp được người bằng lòng tập chữ, ông ấy chỉ mong có thể tặng người ta thêm vài bản tập chữ mới tốt. Ngươi nếu bằng lòng thì cứ nhận lấy, lát nữa luyện chữ tốt rồi thì giao cho ta, ta giúp ngươi viết thư cho tiên sinh để ông ấy xem qua bài tập của ngươi.”
“Chẳng phải sao.” Tiên sinh lại vui vẻ cười: “Nếu nhận lấy, vậy Thẩm cô nương đây cũng xem như là nửa người quan môn đệ tử của ta rồi. Quyển thiếp này của Vệ phu nhân, ngươi phải viết cho thật tốt đó!”
“Nếu đã như vậy... vậy thì vãn bối xin cung kính không bằng tuân mệnh!”
Thẩm Lệnh Nghi nghe vậy cũng không từ chối nữa, chỉ nhìn quanh một vòng, sau đó thuận tay từ bàn trà sau lưng bưng lên một chiếc chén đầy nước, kính Minh Kỳ tiên sinh xong thì lập tức ngửa đầu uống.
Nàng vốn là muốn lấy trà thay rượu, để cảm tạ nửa phần ơn thầy.
Kết quả là vành chén còn chưa chạm đến môi nàng, một mùi rượu nồng nặc đã xộc vào mũi.
Thẩm Lệnh Nghi sững người nhưng hành động theo bản năng trong tay lại đã không thể dừng lại được.
Sau đó, nàng chỉ nghe Minh Kỳ tiên sinh bên cạnh kinh hô: “Hỏng rồi, hài tử, chén đó là rượu nguyên tương ta mới ủ đó!”
Nếu hỏi tại sao trên bàn trà của tiên sinh lại đặt một chén rượu nguyên tương đầy, chuyện này nói ra cũng thật trùng hợp.
Hôm nay vốn là ngày Minh Kỳ mở vò rượu mới, kết quả là ngay lúc ông ta đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ lại phát hiện bình đựng rượu mới còn chưa rửa, càng chưa phơi.
Thế là mới có cảnh tượng lúc đầu Thẩm Lệnh Nghi và những người khác vừa vào cửa, thấy Minh Kỳ đang ngồi xổm trước một cái vại lớn cầm một cây gậy khuấy đồ.
Thực ra lúc đó Minh Kỳ chính là đang rửa bình rượu.
Bởi vì phải rửa bình rượu, cho nên lúc từ trong phòng ra, ông ta đã thuận tay đặt chén rượu nguyên tương vừa rót lên trên bàn.
Rượu trong như nước màu sắc tinh khiết, vừa nhìn qua giống như một chén nước trong.
Lúc Thẩm Lệnh Nghi bưng chén lên hoàn toàn không nghĩ đến trên bàn trà sẽ có một chén rượu.
Dù lúc đó nàng có ngửi thấy một mùi rượu kỳ lạ nhưng lúc đó tiên sinh đích thân mở lời nói muốn nhận nàng làm nửa đệ tử, nàng trong lòng kích động, gặp chuyện liền không suy nghĩ kỹ.
Kết quả là rượu trong trôi qua ruột, nàng mới phát hiện, cả một chén đầy này lại chính là rượu nguyên chất!
Tửu lượng của Thẩm Lệnh Nghi không nói là kém nhưng tuyệt đối cũng không được xem là tốt.
Rượu tự ủ của Minh Kỳ, rượu tinh chất đậm, hương thơm nồng dịu êm, một chén đó uống vào, tuyệt đối có thể làm cho lục phủ ngũ tạng người ta đảo lộn hết cả.
