Linh Khí Sống Lại Lão Đại Lại Đi Bán Xúc Xích Nướng - Chương 21
Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:52
Vừa mở Phi Tin ra, cô thấy bên trong không hề có lịch sử trò chuyện nào với Hứa Nhiễm. Ngoài vài tài khoản được đánh dấu sao ra, những thứ khác ngay cả tin nhắn quảng cáo cũng không có.
Lâm Cấm không từ bỏ, tìm kiếm thêm vài lần nữa vẫn không phát hiện ra thứ gì liên quan đến Hứa Nhiễm. Lịch sử trò chuyện đều đã hết hạn vào ngày hôm qua, những ghi chép trước đó đã bị xóa sạch sẽ.
Sạch sẽ đến vậy, là cố ý hay là thói quen?
Cô mở các ứng dụng khác ra xem lướt qua, lại một lần nữa không thu hoạch được gì, đành ném điện thoại về chỗ cũ.
Cô bay đến trước mặt Thành Lệ Liên, nhìn chằm chằm vào gương mặt mà Từ Từ từng cho là thân thiết như mẹ mình, chỉ cảm thấy một trận ghê tởm.
Lòng người dạ thú, càng trông phúc hậu vô hại, thủ đoạn lại càng tàn nhẫn.
“Hắt xì!”
Thành Lệ Liên liên tiếp hắt hơi vài cái.
Lâm Cấm chán ghét rời khỏi vô lăng, nhân lúc cửa sổ chưa đóng hẳn, cô bay ra khỏi xe.
Kinh Thị, tám giờ tối, tại một tòa nhà văn phòng.
Thẩm Bội Dung vội vã bước ra khỏi thang máy, đẩy cửa một văn phòng ra rồi dừng lại trước mặt một người.
“Kết nối cuộc gọi đến thành phố An.”
Người đàn ông ngẩng đầu lên khỏi máy tính, hai tay gõ lách cách trên bàn phím. Rất nhanh, trên bức tường đối diện liền xuất hiện một hình ảnh chiếu.
Màn hình chiếu tối om, chỉ có hai cái đầu đang ghé vào màn hình. Vừa thấy Thẩm Bội Dung xuất hiện, họ vội vàng tiến lên báo cáo.
“Báo cáo cục trưởng, người của chúng ta giám sát được tình hình bất thường ở núi Bất Bình, thành phố An. Trong khu du lịch tự dưng xuất hiện một rễ cây mặt người, đã có du khách qua lại chú ý đến nó.”
Thẩm Bội Dung nhìn về phía sau hai người họ. Một rễ cây dài bằng cánh tay bà, mang ngũ quan của con người, đang bám chặt vào một thân cây.
Rễ cây này cũng không có mắt, hình thể nhỏ hơn, và dính chặt vào thân cây.
“Cấp bậc nào?”
“Cấp D.”
Lòng Thẩm Bội Dung chùng xuống. Cấp D, tương đương với tảng đá mặt người.
Lần trước đã tốn mấy ngày mới khống chế được, sao bây giờ lại xuất hiện nữa?
“Cục trưởng? Cục trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao ạ? Sơn Kha và Hoàng Vũ không thể lên được nữa, họ vẫn chưa hồi phục.”
Giọng nói vội vã từ đầu bên kia màn hình truyền đến.
Thẩm Linh Vũ liếc nhìn gương mặt âm trầm của bà mình, nhẹ nhàng kéo tay áo bà: “Bà ơi.”
Thẩm Bội Dung lập tức quyết định: “Các cô cứ khống chế tình hình trước, chúng tôi sẽ bay đến thành phố An ngay trong đêm.”
“Rõ, thưa cục trưởng.”
Hai người ở đầu bên kia màn hình chào theo kiểu quân đội rồi kết thúc cuộc gọi.
Thẩm Bội Dung nhìn lướt qua đám người đang háo hức trong phòng: “Đừng có nghĩ nữa, Sơn Kha còn chưa về, các cậu cứ ở lại giữ vững đại bản doanh đi.”
Người đàn ông đang gõ màn hình xị mặt xuống: “Cục trưởng, em đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới qua được kỳ sát hạch, vốn định thể hiện tài năng, nhưng vào đây nửa năm rồi mà chưa được đi công tác lần nào.”
“Bốp!”
Một cô gái ngồi sau lưng anh ta cầm cuốn sổ gõ vào gáy anh ta một cái: “Dẹp đi, đến lượt tôi còn chưa được kêu ca thì đến lượt cậu sao.”
Phong Tầm giơ tay tự đề cử với Thẩm Bội Dung: “Cục trưởng, em vào đây cũng được hai năm rồi, cho em đi cùng được không ạ? Em muốn tận mắt chứng kiến các sự kiện siêu nhiên của Hoa Hạ chúng ta.”
Thẩm Bội Dung không chút lưu tình từ chối: “Không được, lần này chỉ có ta và Linh Vũ đi. Lần sau nếu Kinh Thị có vụ án, ta sẽ không cản các cậu.”
“Thôi được ạ!”
Phong Tầm ủ rũ ngồi xuống.
Thẩm Bội Dung dặn dò mọi người phải chú ý quan sát camera giám sát, một khi có tình huống phải báo cáo cho bà ngay lập tức.
Sau đó, bà dẫn Thẩm Linh Vũ xuống lầu. Hai người đi qua nhiều lớp kiểm tra an ninh, quét võng mạc hết lần này đến lần khác mới có thể đi thang máy thẳng xuống tầng hầm.
Một chiếc xe thương mại màu đen không quá nổi bật đã đợi sẵn dưới lầu. Hai người lên xe đi thẳng đến sân bay.
Thẩm Linh Vũ ngồi ở hàng ghế sau, nhìn tòa nhà đang dần xa phía sau, mắt dán chặt vào bốn chữ “Viện Nghiên Cứu Tự Nhiên” trên nóc nhà, lặng lẽ ôm chặt thanh kiếm không rời tay.""
""Vào đúng thứ Bảy, dù không có tiết học, Lâm Cấm vẫn dậy từ sáng sớm.
Hôm nay trời trở lạnh, cô khoác vội chiếc áo khoác rồi cầm cặp đi bắt chuyến tàu điện ngầm.
Núi Bất Bình cách Đại học Giang Thành khoảng mười lăm cây số, có thể đi thẳng đến chân núi bằng tuyến tàu số 2.