Linh Khí Sống Lại Lão Đại Lại Đi Bán Xúc Xích Nướng - Chương 34
Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:53
Thành Lệ Liên hít lấy không khí trong lành, nằm trên giường vẫy tay với người bảo vệ: “Xin lỗi, chuyện đã giải quyết xong rồi.”
Cô ta nhìn lên trần nhà, nghe tiếng cửa đóng lại, rồi hoảng hốt kéo chăn trùm qua đầu.
Vào khoảnh khắc vừa rồi, cô ta thực sự có ảo giác rằng mình sắp chết. Người phụ nữ kia thật đáng sợ, sát ý trong mắt cô ta là thật trăm phần trăm.
Nếu không phải vào giây phút cuối cùng người đó buông tay, hôm nay Thành Lệ Liên thật sự đã bỏ mạng ở đây rồi.
Cô ta vội vàng lấy điện thoại ra định báo cảnh sát, nhưng ngay giây trước khi bấm số gọi đi, ngón tay cô ta run lên, lời đe dọa của người phụ nữ kia trước khi đi đột nhiên vang vọng trong đầu.
“Cô tốt nhất nên cầu nguyện là tôi không tìm thấy bằng chứng, nếu không tôi không ngại kéo cô cùng đi c.h.ế.t đâu. Từ Từ không còn nữa, tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
“Tôi nói có đúng không! Thành Tiểu Thúy.”
Thành Lệ Liên đột nhiên nuốt nước bọt ừng ực, mồ hôi lạnh túa ra trên da gần như làm ướt sũng cả quần áo.
Làm sao cô ta biết mình trước đây tên là Thành Tiểu Thúy? Chuyện này ngay cả Hứa Nhiễm cũng không biết, tại sao cô ta lại biết được?
Chẳng lẽ đã moi móc thông tin cá nhân của mình!!
Nỗi sợ hãi của Thành Lệ Liên đối với Lâm Cấm vào lúc này đã bị phóng đại đến vô hạn. Bí mật lớn nhất của mình bị người khác phanh phui, cô ta có thể tưởng tượng ra cảnh bộ mặt thật của mình bị đưa ra ánh sáng, rồi bị cảnh sát đến bắt đi.
Cô ta run rẩy tắt điện thoại, nghĩ ngợi một lúc lại cảm thấy không an toàn, liền xóa sạch hộp thư và album ảnh. Làm xong tất cả những việc đó, cô ta mới một lần nữa trùm chăn kín đầu, nức nở khe khẽ.
Báo cáo kiểm tra của Kiều Oánh và Thành Lệ Liên được đưa đến tay Thẩm Bội Dung đầu tiên.
Bà xem kỹ hai bản báo cáo mấy lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, liền bảo cảnh sát bên kia nới lỏng cảnh giác.
“Họ hẳn là không bị thương tích gì khác. Tối nay các cô chú ý nhiều hơn một chút, chỉ cần không có tình huống bất thường, ngày mai có thể cho họ xuất viện.”
Hà Mật Uẩn hiểu ý, cô nhìn sang Thẩm Linh Vũ đang được điều trị bên cạnh, lo lắng hỏi: “Linh Vũ, em không sao chứ?”
Thẩm Linh Vũ quay đầu lại, một tay giữ cánh tay đang không ngừng chảy máu, yếu ớt nói: “Em không sao, chị Mật, chị đi trước đi.”
Vị bác sĩ đang phụ trách điều trị cho cô lật băng gạc lên, đối mặt với vết thương đáng sợ trên đó mà không khỏi chấn động.
Vết thương thực ra không lớn, nhưng lại rất sâu, hơn nữa vị trí vết cắt khá hiểm hóc, có thể nhìn thấy cả xương bên trong.
Xung quanh vết thương còn bị một loại vật chất trong suốt xâm chiếm, cản trở miệng vết thương khép lại, cho nên Thẩm Linh Vũ mới chảy m.á.u không ngừng.
Bác sĩ thử dùng nhíp gắp vật chất trong suốt đó ra, một mùi tanh hôi thoang thoảng bay tới, khiến những người có mặt ở đó đều cảm thấy hơi buồn nôn.
Thẩm Linh Vũ không hề nhúc nhích, ngay cả mày cũng không nhíu lại, cứ để mặc bác sĩ dùng nước oxy già sát trùng vết thương, sau đó tiếp tục dùng nhíp làm sạch dị vật.
Nhưng vật chất trong suốt kia quá khó xử lý, bác sĩ dùng cả hai tay cũng không gắp được dị vật ra, cũng không cầm được máu.
Thẩm Bội Dung đứng chờ bên cạnh, thấy vậy đành thở dài.
Thấy trong vết thương ngoài vật chất trong suốt kia ra không còn dị vật nào khác, bà liền nhận lấy công việc của bác sĩ, tiến lên ấn chặt băng gạc, rồi phất tay bảo mọi người ra ngoài.
“Các cô đi trước đi, vất vả cho các cô tiếp tục xử lý những vấn đề còn lại.”
Hà Mật Uẩn và vị bác sĩ xoay người mở cửa đi ra. Vừa mở cửa, cô liền chạm mặt Lâm Cấm.
Hà Mật Uẩn vội vàng gọi cô lại: “Lâm Cấm, sao em lại ở đây? Không phải về trường rồi sao?”
Lâm Cấm?
Hai người trong phòng trị liệu nghe thấy cái tên quen thuộc, họ nhìn nhau rồi đồng thời hướng mắt ra cửa.
Lâm Cấm với sắc mặt âm trầm đang đi về phía cửa bệnh viện, nghe thấy tên mình liền quay đầu lại: “Chị cảnh sát?” Cô dừng bước, giật mình nhìn người không nên xuất hiện ở đây.
Hà Mật Uẩn đi về phía Lâm Cấm, kỳ quái đánh giá cô từ đầu đến chân: “Không phải em định về trường sao, sao lại chạy đến bệnh viện? Có chỗ nào không khỏe à? Có phải bị thương trên núi không?”
Trong giọng nói của cô không giấu được vẻ lo lắng.
Lâm Cấm lắc đầu: “Không phải ạ, em đến bệnh viện có chút việc.”
Hà Mật Uẩn yên tâm: “Không bị thương là tốt rồi, nếu có gì không ổn thì phải đến bệnh viện ngay nhé.”
“Lâm Cấm?”
Thẩm Bội Dung từ phòng trị liệu đi ra, trên mặt nở nụ cười hiền hậu, chào hỏi Lâm Cấm: “Bạn học nhỏ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”