Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 1141: Hù Dọa Lẫn Nhau, Thú Vị Đấy Chứ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 22:30
Khương Nhất lúc này mới hiểu được mục đích của danh sách nhân viên này.
Những người trong đây đều là những người từng lên du thuyền sang trọng này, chỉ cần xảy ra chuyện, tên của họ sẽ biến mất khỏi danh sách.
Vậy... đây có được coi là sổ sinh tử không? Nhưng nếu là sổ sinh tử, sao lại nằm trong tay một gã đội trưởng an ninh chứ? Dù thế nào thì cũng phải nằm trong tay quản gia quỷ mới đúng.
Đang mân mê nghiên cứu một lúc, màn hình đột nhiên nhấp nháy, hiển thị thông báo pin sắp cạn, chỉ còn 5%. Khương Nhất vốn không định để ý, nhưng giây tiếp theo cô nhìn thấy tên ID trên thông báo.
Trên đó viết: Thuyền trưởng Hà.
Nhưng ba chữ này vừa xuất hiện, sắc mặt cô hơi đổi.
Thuyền trưởng Hà.
Đây lại là đồ của thuyền trưởng. Vậy sao lại nằm trong tay một gã đội trưởng an ninh nhỏ bé? Bị trộm? Hay là thuyền trưởng đưa cho? Nếu là thuyền trưởng đưa, vậy tại sao thuyền trưởng lại đưa cho hắn? Một loạt câu hỏi không ngừng hiện ra trong đầu cô.
Khương Nhất suy nghĩ rất lâu, đột nhiên cảm thấy thuyền trưởng là một mục tiêu tiếp theo khá tốt. Bởi vì, bất kể là danh sách sổ sinh tử hay la bàn, những thứ này đều nên nằm trong tay thuyền trưởng mới đúng.
Hơn nữa, với tư cách là thuyền trưởng của cả con tàu, hắn có quyền lực và thông tin lớn hơn. Nghĩ đến đây, Khương Nhất đột nhiên phát hiện rằng khi mình lên tàu, vị thuyền trưởng Hà này đã từng xuất hiện. Xem ra, các điểm gợi ý của "phó bản" này khá nhiều.
Khương Nhất lập tức đi về phía buồng lái của thuyền trưởng. Trên đường đi, cô không gặp bất cứ ai, rất thuận lợi và không bị cản trở, cô vừa mân mê cây trượng vừa đi đến cửa buồng lái.
Trên đó viết bằng chữ vàng nền đen, to và đậm: Buồng lái, nhân viên không phận sự cấm vào.
Nhưng Khương Nhất như không nhìn thấy, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Cô thấy cả buồng lái chỉ có một chiếc đèn tường còn sáng yếu ớt. Khương Nhất đảo mắt nhìn quanh. Giây tiếp theo, cô cảm thấy một luồng gió lạnh lẽo thổi từ phía sau. Cô theo bản năng đưa tay chạm vào thắt lưng.
Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lẽo và trầm u: "Xin hỏi vị khách này đến buồng lái có chuyện gì sao?"
Khương Nhất lập tức biến sắc trong một giây, quay đầu lại, giọng điệu đầy kinh hãi nói: "Tôi là khách phòng VIP, họ Trì! Cầu xin ông cứu tôi!"
Thuyền trưởng Hà bị màn mở đầu bất ngờ này làm cho có chút khó hiểu: "Cô Trì, xin hỏi cô có chuyện gì?"
Khương Nhất mở miệng câu đầu tiên đã là: "Tôi đến để khiếu nại."
Mắt thuyền trưởng Hà sáng lên: "Khiếu nại?"
Khương Nhất liên tục gật đầu: "Vâng, tôi vừa gặp quản gia của các ông ở cửa phòng suite, kết quả hắn ta định lừa tôi vào phòng hắn."
Sắc mặt thuyền trưởng Hà dần trở nên âm u, cười như không cười nói: "Ồ? Còn có chuyện như vậy sao?"
Khương Nhất ừ một tiếng: "Chuyện này quá đáng sợ rồi, tôi là một thiếu nữ đang ở độ tuổi đẹp nhất, lại còn trẻ trung, xinh đẹp! Thế mà suýt bị một lão già lừa vào phòng, điều này gây ảnh hưởng rất lớn đến thân thể và tâm lý của tôi."
Thuyền trưởng Hà: "???" Thiếu nữ? Cô ta rốt cuộc có liên quan gì đến bốn chữ "thiếu nữ đang ở độ tuổi đẹp nhất"?
Các thành viên trong phòng livestream nghe vậy lập tức cười phá lên.
【Ha ha ha ha, thiếu nữ là cái quái gì vậy?】
【Khương Nhất đại sư, cô đội cái mặt của một bà già mà nói mình là thiếu nữ, điều này có vẻ không hợp lý lắm.】
【Quản gia La: Làm ơn cho tôi đậu phộng! Cho tôi đậu phộng đi mà! Đây là vu khống, vu khống trắng trợn!】
【Tôi thật sự sắp cười c.h.ế.t vì Khương Nhất đại sư của chúng ta rồi!】
【Show giải trí này mà không có đại sư của chúng ta, chắc chắn sẽ tàn đời!】
【Cái kiểu không đi theo lối mòn này, ai mà chơi lại cô ấy chứ!】
【Thuyền trưởng: Ban đầu rõ ràng là chương trình tâm linh, sao đột nhiên lại biến thành chương trình pháp chế thế này?】
Thuyền trưởng Hà cũng không ngờ cô ấy lại nói như vậy, nhất thời ánh mắt có chút phức tạp, "Ơ..."
Khương Nhất thấy hắn không có phản ứng gì, lập tức kích động: "Chuyện này ông là thuyền trưởng phải cho tôi một lời giải thích!"
"Đó là điều đương nhiên, chỉ là..." Sắc mặt thuyền trưởng Hà lúc này trở nên khó lường: "Cô đến đây bằng cách nào?"
Khương Nhất đương nhiên nói: "Đương nhiên là tôi chạy trốn đến đây rồi!"
Thuyền trưởng Hà nheo mắt: "Chạy trốn?"
Khương Nhất gật đầu, như không thấy vẻ mặt kỳ lạ của hắn, tiếp tục giả vờ sợ hãi: "Đúng vậy, trên đường gặp rất nhiều bảo an, may mà tôi chạy đủ nhanh, đầu óc đủ linh hoạt."
Thuyền trưởng Hà thấy cô ấy đã như vậy mà còn không quên tự khen mình một câu, cũng có chút cạn lời: "...Vậy sao."
Khương Nhất thấy hắn phản ứng lại bình thản như vậy, lập tức kích động nói: "Ông có biết tôi sợ hãi đến mức nào khi bị lão già đó lừa không! Hắn ta vi phạm quy định, phải trừng phạt hắn! Ông nhất định phải trừng phạt hắn thật nặng mới đúng!"
Có lẽ nghe thấy hai chữ "trừng phạt", mắt hắn rõ ràng sáng lên, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị: "Cô Trì, xin cô yên tâm. Chuyện này tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích."
Khương Nhất lúc này mới hài lòng gật đầu: "Nếu thuyền trưởng đã nói vậy, thì tôi tạm tin một lần."
Thuyền trưởng Hà nhìn đồng hồ, nói: "Sắp đến giờ dạ tiệc rồi, hay là tôi đưa cô lên lầu trước nhé?"
Khương Nhất qua lời nhắc nhở của hắn mới phát hiện mình sắp bỏ lỡ màn kịch hay nhất, thế là lập tức gật đầu: "Cũng được, có ông ở đây, họ sẽ không dám bắt nạt một cô gái yếu đuối như tôi nữa."
Thuyền trưởng Hà gật đầu, rất ân cần nói: "Vậy cô cứ ngồi đây một lát, đợi tôi xử lý xong công việc, tôi sẽ đưa cô lên lầu."
Khương Nhất nghe có thể nán lại một lúc, khóe miệng càng thêm ý cười: "Thế thì còn gì bằng."
Thuyền trưởng Hà có chút không hiểu nụ cười đột ngột của cô, nhưng sau đó vẫn đi đến trước bàn điều khiển, mở micrô, và ra lệnh cho bên kia về nội dung công việc.
Giọng nói của hắn vang lên trong loa phát thanh của buồng lái, khiến Khương Nhất, người vốn định âm thầm quan sát một lúc, đột nhiên quay đầu nhìn hắn! Cô nhìn chằm chằm vào vị thuyền trưởng Hà đang quay lưng về phía mình, nụ cười vốn sâu xa giờ pha thêm vài phần lạnh lẽo.
Khi vị thuyền trưởng Hà cuối cùng cũng dặn dò xong công việc, vừa tắt micrô, đột nhiên một lực mạnh mẽ giáng xuống, khiến đầu hắn đập mạnh vào bàn điều khiển!
"RẦM ——"
Vị thuyền trưởng Hà lập tức đau đớng kêu lên một tiếng: "Á!!!" Đến khi khóe mắt liếc thấy khuôn mặt của người phụ nữ trung niên đó, hắn không khỏi tức giận: "Cô Trì, cô đang làm gì vậy!"
Và các thành viên trong phòng livestream cũng bị màn bộc phát đột ngột này của Khương Nhất làm cho đơ người, thế nhưng Khương Nhất chỉ lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"
Vị thuyền trưởng Hà lập tức nói: "Ta là thuyền trưởng."
Khương Nhất khẽ nhướng mày: "Vậy sao? Giọng của thuyền trưởng mà tôi nghe được không phải thế này đâu."
Cái này phải cảm ơn Miêu Na lúc đó đã thúc giục cô lên thuyền, nếu không cô cũng sẽ không kịp thời nghe được giọng nói đó. Và cũng sẽ không nhớ được giọng của thuyền trưởng.
Thuyền trưởng Hà bị đè chặt trên bàn điều khiển suy nghĩ một lát, rất nhanh tìm ra lý do: "Có lẽ tôi vừa nãy bị cảm rồi?"
Khương Nhất cười khẽ một tiếng: "Ngươi là quỷ mà còn bị cảm được sao?"
Thuyền trưởng Hà hừ lạnh một tiếng: "Vậy ngươi là quỷ mà còn bị lừa được sao?"
Khương Nhất nhướng mày. Thì ra hắn biết mình bị lừa là giả. Hóa ra cả hai người bọn họ đều đang lừa gạt lẫn nhau.
Chậc, cũng khá thú vị đấy.
Chỉ tiếc là hắn ta nói sai một điểm.
Cô không phải là quỷ.