Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 1371: Huhu~ Sư Phụ Xấu Xa!
Cập nhật lúc: 17/11/2025 17:50
Tối hôm đó, Khương Nhất trở về Đạo quán.
Khâu thử quần áo hành hạ cuối cùng cũng đã kết thúc, nên cô lại được tự do.
Thế nhưng, vừa đến cổng hậu viện, cô liền thấy ánh đèn sáng rực trong Đại điện.
“Hả?”
Đã nửa đêm rồi, ai còn ở đó? Chẳng lẽ thành viên Tổ chuyên án tăng ca miễn phí sao?
Mang theo nghi hoặc, cô đổi hướng đi về phía Đại điện.
Vừa đến cửa, Khương Nhất liền trông thấy Hoa Hoa đang quỳ trong điện. Khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ thành kính, miệng tụng kinh Vãng Sinh, từng câu từng chữ siêu độ vong linh.
Khương Nhất khẽ nhướng mày, vô thức dựa người vào khung cửa.
Thời gian lặng lẽ trôi. Bóng dáng nhỏ bé vẫn quỳ yên bất động. Trong Đại điện trống trải tĩnh mịch, tiếng kinh văn ngân nga lặp đi lặp lại, vang vọng rõ ràng.
Mãi đến khi tụng xong ba lượt, Hoa Hoa mới đứng dậy khỏi bồ đoàn, rồi thành tâm thắp ba nén hương lên bàn thờ.
Vừa xoay người lại, Hoa Hoa liền nhìn thấy Khương Nhất đang đứng ở cửa. Cô bé vội vàng kêu lên:
"Sư phụ, chị ở đây từ khi nào vậy?"
Khương Nhất từ tốn bước vào, ánh mắt lướt qua những pho tượng Thiên Tôn trong Đại điện rồi mới hỏi:
"Câu này phải để tôi hỏi em mới đúng. Nửa đêm không ngủ, chạy đến đây làm gì?"
Hoa Hoa không hề giấu giếm, đáp thật:
"Tụng kinh siêu độ cho Mạnh Vũ, mong anh ấy có thể thuận lợi siêu thoát."
Khương Nhất gật đầu:
"Tụng xong thì mau nghỉ ngơi đi."
Nói xong, cô xoay người định trở về hậu viện.
Nhìn theo bóng lưng sư phụ sắp khuất, Hoa Hoa chần chừ một thoáng rồi không kìm được gọi với theo:
"Sư phụ!"
Khương Nhất dừng bước, quay đầu lại. Ánh mắt cô điềm tĩnh nhìn sang:
"Sao vậy?"
Hoa Hoa cúi gằm mặt, ngón tay xoắn lấy vạt áo. Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng cô vẫn khẽ hỏi:
"Sư phụ… chị nói, chuyện này rồi sẽ có kết cục tốt… phải không?"
Thời gian gần đây, Hoa Hoa thường xuyên lén chạy đến chỗ Tổ chuyên án để dò hỏi tin tức. Thế nhưng, cô Lê còn kín miệng hơn cả sư phụ mình, cô bé rình rập mấy ngày liền cũng chẳng moi được chút manh mối nào. Cuối cùng, Hoa Hoa chỉ còn biết ngày ngày ngồi trong Đại điện tụng kinh Vãng sinh, hy vọng có thể giúp Mạnh Vũ phần nào.
Khương Nhất nhìn bóng dáng nhỏ bé kiên trì như vậy, trong lòng khẽ thở dài:
"Thực ra, bất kể kết quả cuối cùng ra sao, thì việc một người ra đi vẫn luôn là một điều đáng tiếc."
Hoa Hoa nghe thế, hốc mắt liền đỏ hoe. Đúng vậy, một sinh mạng từng tươi trẻ và tràn đầy sức sống, cho dù vì lý do gì mà rời đi, cũng đều khiến người khác tiếc nuối.
Khương Nhất thấy cô bé sắp òa khóc, cuối cùng cũng mềm lòng, nhẹ giọng nói:
"Nhưng em yên tâm, cậu ấy sẽ không ra đi trong ấm ức đâu."
Hoa Hoa đang đứng, nghe được câu này thì bỗng ngẩng phắt đầu lên:
"Thật sao?"
Khương Nhất gật đầu khẳng định:
"Ừ."
Dù sao, bên cạnh còn có Lê Ân - cái đầu nhỏ đó vốn đầy những ý tưởng quái gở nhưng cực kỳ thông minh, chắc chắn sẽ không để cậu ấy chịu thiệt thòi.
Nhận được lời chắc chắn, tâm trạng Hoa Hoa lập tức sáng bừng lên, nét mặt cũng rạng rỡ hơn hẳn.
Khương Nhất thấy cảm xúc của cô bé đã dịu lại, liền vỗ nhẹ lên đầu:
"Được rồi, trốn học nhiều ngày như thế, mai phải đi học ngay cho tôi! Hôm qua thầy giáo của em đã gọi điện cho tôi, lần này tôi cũng không che chắn cho em được nữa đâu."
Hoa Hoa vẫn còn lâng lâng vui sướng vì tin rằng “anh trai” sẽ không chịu ấm ức, liền phẩy tay không chút nghĩ ngợi:
"Không sao, chỉ cần anh ấy ổn, em chấp nhận mọi hình phạt."
Khương Nhất nhướng mày, gật gù tán thưởng:
"Ừm, có thể thản nhiên đối mặt với lỗi lầm của mình cũng là một loại dũng cảm. Đáng khen."
Hoa Hoa được khen, lập tức nở một nụ cười tươi rạng rỡ.
Nhưng nụ cười ấy chưa kéo dài được ba giây, đã nghe Khương Nhất thong thả bổ sung:
"Vậy thì, mai sau khi tan học về nhà, phạt chép kinh pháp một trăm lần."
Hoa Hoa: "???"
Còn chưa kịp phản ứng, Khương Nhất đã cười nhắc nhở:
"Chính em vừa nói sẽ chấp nhận mọi hình phạt mà."
Nói xong, cô hài lòng xoay người quay về hậu viện, để lại cô bé ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Hoa Hoa nụ cười đông cứng: "..."
Huhu, cô bé muốn nuốt lại tất cả những lời hùng hồn vừa nãy.
Sáng hôm sau, đeo cặp sách trên lưng, mỗi bước đi Hoa Hoa lại ngoái đầu nhìn về phía Khương Nhất đang thảnh thơi ăn sáng. Rõ ràng lúc này cô bé đã bình tĩnh lại và hiểu rất rõ mình sắp phải đối mặt với chuyện gì.
Đáng tiếc, Khương Nhất chỉ cười híp mắt, còn giơ tay làm động tác cổ vũ:
"Đi đi, tự mình đối mặt với cơn bão tố trong đời mình thôi."
Hoa Hoa: "..."
Huhu!
Sư phụ thật là xấu xa!
Biết chẳng thể trông cậy gì, cô bé đành hít sâu một hơi, sau đó thuấn di đến trường.
Khương Nhất thì thong thả ăn sáng xong, rồi rất chuyên nghiệp mở livestream.
Lúc này đang là giờ cao điểm đi học, đi làm. Người chen chúc trên phương tiện công cộng vừa mệt vừa chán, chỉ có thể g.i.ế.c thời gian bằng cách lướt video hay đọc tiểu thuyết.
Đúng lúc này, cửa sổ thông báo "ting ting tong tong" nhảy ra! Mọi người xem kỹ, phát hiện đó là thông báo livestream của Đại sư Khương Nhất.
Lập tức, tất cả đều tinh thần phấn chấn! Đại sư Khương Nhất livestream sớm thế sao? Không phải bấm nhầm chứ?
Mang theo sự nghi ngờ, mọi người đổ xô vào phòng livestream.
Họ thấy Khương Nhất đang tự pha một ấm trà, ngồi bắt chéo chân trên bồ đoàn, cơn gió sớm mai se lạnh, nhưng cô trông vô cùng thư thái.
"Buổi sáng vui vẻ, các vị."
Khương Nhất vừa uống trà vừa cười chào hỏi khán giả.
Hàng loạt bình luận trôi qua trong phòng livestream:
[Đại sư Khương Nhất quả nhiên biết chỗ nào đau là chọc vào chỗ đó.]
[Huhu, Đại sư buổi sáng vui vẻ!]
[Đại sư Khương Nhất, sao cô có thể tinh thần tốt như vậy?]
[Đại sư, người vui như vậy, tôi lại không vui chút nào.]
[Đại sư Khương Nhất, cô có thể làm thời gian ngừng quay không, tôi muốn ngủ quá.]
Thấy bình luận trong phòng livestream loạn cả lên, Khương Nhất chỉ cười khẽ:
"Xem ra buổi sáng mọi người chẳng có mấy hứng thú nhỉ. Vậy thì… tôi phát một cái túi phúc cho các vị giành thử xem."
Nghe đến hai chữ túi phúc — vừa có phúc lợi, vừa có khả năng nghe được chuyện huyền học — cả phòng livestream lập tức bừng tỉnh như vừa uống ba ly cà phê!
Chỉ một cái tích sau khi phát, túi phúc đã bị cướp mất.
Kết quả hiện ra: người giành được là tài khoản [Thanh Lam Vụ Vũ].
Cái tên nghe vừa thanh thoát vừa dịu dàng, trông chẳng khác gì nickname của một cô gái trẻ.
Quả nhiên, sau khi Khương Nhất gửi lời mời kết nối, màn hình liền hiện ra một người phụ nữ… nhưng lại là một thân hình phì nhiêu với cái bụng to tròn.
Vừa hiện hình, cô ta đã gấp gáp cầu xin:
"Khương đại sư, xin cô… giúp tôi!"
Lời còn chưa dứt, cô ta đột nhiên bụm miệng, lao thẳng vào phòng vệ sinh phía sau.
Ngay sau đó, âm thanh nôn mửa khàn khàn từ trong vọng ra từng đợt:
"Oẹ…!"
