Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 1389: Tao Muốn Bóp Chết Mày!
Cập nhật lúc: 17/11/2025 17:52
Rất nhanh, bác sĩ Lục dẫn theo y tá chạy tới.
Sau khi nhìn thấy tình trạng xuất huyết, bà vội vàng kéo rèm lại và bắt đầu xử lý, tiêm thuốc. Trong quá trình đó, thỉnh thoảng vang lên những tiếng rên rỉ đau đớn của mẹ Phùng, khiến ai nghe cũng phải rùng mình.
Nghe thấy những âm thanh ấy, lòng Phùng Thanh như bị d.a.o cắt. Phải biết rằng, đứa bé này là hy vọng cuối cùng của anh ta.
Anh ta hoảng hốt bước ra hành lang an toàn, run rẩy rút điện thoại ra, gọi cho vị “Bán Tiên” kia thêm lần nữa.
Lần này, chuông điện thoại reo rất lâu, từng giây trôi qua dài như cả năm. Anh ta không ngừng thúc giục trong lòng: Bắt máy đi... mau bắt máy đi...
Cuối cùng, sau nửa phút chờ đợi, điện thoại cũng được nhấc máy.
Phùng Thanh lập tức mừng rỡ, không kịp nghĩ đến chuyện khác, vừa mở miệng đã nói ngay:
"Bán Tiên, mẹ tôi lại xuất huyết nữa rồi! Hơn nữa, toàn thân bà ấy rất khó chịu!"
Vị Bán Tiên vốn tưởng sẽ nhận được lời cảm ơn, nghe vậy thì sững sờ:
"Không thể nào, ta rõ ràng đã yểm chú rồi cơ mà."
Phùng Thanh sợ bà ta không tin, vội vàng đưa điện thoại ra gần cửa. Trên hành lang, tiếng rên rỉ t.h.ả.m thiết của mẹ anh ta vang vọng:
"Á... đau quá... đau quá..."
Bên kia đầu dây, Bán Tiên cũng hơi choáng váng. Bà ta chắc chắn rằng mình đã làm phép, nhưng tại sao đối phương lại không hề có phản ứng?
Bà ta trầm giọng hỏi lại:
"Thế còn người bị yểm chú thì sao?"
Phùng Thanh theo bản năng liếc nhìn sang một bên, thấy Ninh Tiểu Lôi vẫn ngồi đó, tay ôm nửa quả dưa hấu, vẻ mặt thản nhiên, trong lòng anh ta tràn đầy căm hận:
"Cô ta vẫn rất ổn, chẳng có cảm giác gì cả, thậm chí còn đang ăn dưa hấu!"
Bán Tiên ở đầu dây bên kia lập tức nắm bắt được điều gì đó, giọng trở nên gấp gáp:
"Có phải cô ta vừa ăn thứ gì đó, rồi mẹ ngươi đột nhiên khó chịu không?"
Phùng Thanh nhíu mày, cố gắng nhớ lại:
"Hình như là vậy..."
Bán Tiên nghe xong liền bật ra một tiếng c.h.ử.i thề:
"Khốn nạn!"
Rồi bà ta nói tiếp, giọng đầy tức giận:
"Chú thuật của ta không chỉ bị phá, mà cô ta còn phản chú, chuyển ngược lại cho mẹ ngươi rồi!"
Lời vừa dứt, Phùng Thanh kinh hãi đến mức toàn thân lạnh toát:
"Cái gì?"
Bán Tiên cũng không còn giữ vẻ huyền bí như trước, chỉ liên tục rủa:
"Con khốn đó chắc chắn đã tìm người phá giải! Tiểu tiện nhân này thật độc ác, dám dở trò với ta như thế!"
Lòng Phùng Thanh không khỏi hỗn loạn: "Nhưng... nhưng trước đây ngài nói, nếu bị phá giải, ngài sẽ cảm ứng được ngay cơ mà?"
Bán Tiên tức giận: "Đúng vậy, nên bây giờ chính ta cũng khó giữ mình rồi đây!"
Nói rồi, bà ta dứt khoát cúp điện thoại.
Điều này khiến Phùng Thanh hơi hoảng loạn, vội vàng gọi mấy tiếng liền:
"Alo? Alo! Bán Tiên! Ngài còn đó không?"
Nhưng đáp lại anh ta, không phải giọng của Bán Tiên, mà là một giọng nói u ám vang lên ngay phía sau lưng:
"Bán Tiên không nghe thấy đâu... anh đừng phí sức nữa."
Phùng Thanh giật thót tim, quay phắt lại — Ninh Tiểu Lôi không biết đã đứng sau lưng anh ta từ khi nào.
Cô ta vẫn ôm nửa quả dưa hấu trong tay, thìa nhỏ nhẹ nhàng múc từng miếng, đôi mắt cong cong nhưng lạnh lẽo lạ thường.
Khoảnh khắc đó, lời cảnh báo của Bán Tiên vang lên trong đầu Phùng Thanh như tiếng sấm.
Thế là anh ta thử hỏi:
"Cô ăn dưa hấu gì vào sáng sớm thế!"
Ninh Tiểu Lôi nhướng mày, thong thả đáp:
"Dưa hấu tốt mà, thanh nhiệt giải độc. Nhưng mà..."
Cô ấy dừng lại một chút, giọng nói đột nhiên chậm rãi, mang theo hàm ý mơ hồ:
"...Phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i mà có dấu hiệu sảy thai thì không nên ăn đâu nhé. Dễ kích thích co bóp tử cung, có khi còn xuất huyết nhiều mà mất mạng nữa."
Phùng Thanh lập tức trừng mắt, không dám tin nhìn Ninh Tiểu Lôi:
"Đúng là cô!"
"Là tôi cái gì?" — Ninh Tiểu Lôi nghiêng đầu, nở nụ cười hờ hững.
"Anh đang muốn nói tôi đã tìm đại sư, rồi phát hiện ra bí mật của Đại Thân Chú sao?"
Nghe đến đây, đồng tử Phùng Thanh co rút mạnh.
Cô ấy… thật sự biết!
Vậy ra tất cả những đau đớn mà mẹ anh ta đang phải chịu — đều là do Ninh Tiểu Lôi gây ra!
Ánh mắt anh ta dán vào quả dưa hấu trong tay cô. Lúc này, quả dưa hấu không còn là trái cây bình thường nữa mà trở thành hung khí hại mẹ anh ta — nước dưa đỏ tươi liên tục kích thích các giác quan anh.
Màu đỏ trong mắt anh ta càng lúc càng dữ dội, gân xanh nổi trên nắm đ.ấ.m cầm điện thoại.
Chỉ trong chớp mắt, anh ta tiến tới, giáng một lực mạnh hất văng quả dưa hấu khỏi tay cô.
“Rầm!”
Quả dưa hấu đập vào tường, tan tành, nước dưa văng tung tóe.
Chưa kịp để Ninh Tiểu Lôi phản ứng, một bàn tay lớn đã siết chặt lấy cổ cô, ép cô vào tường.
“Mày dám hại mẹ tao, tao bóp c.h.ế.t mày!”
Tuy nhiên, Ninh Tiểu Lôi chỉ đau đớn chốc lát; khi nhìn thấy khuôn mặt hung dữ, méo mó của Phùng Thanh, khóe môi cô ấy chậm rãi nhếch lên một nụ cười.
Cô ấy còn mang theo chút khiêu khích: “Anh nói xem, lúc anh bóp cổ tôi, mẹ anh có cảm nhận được không?”
Câu nói này khiến Phùng Thanh, vốn tức đến đỏ mắt, bỗng tỉnh táo lại.
Anh ta buông tay ra như bị điện giật.
Ninh Tiểu Lôi lập tức ôm cổ, ho sù sụ mấy tiếng.
Nhìn dáng vẻ ấy, Phùng Thanh chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà chất vấn: “Cô… rốt cuộc cô muốn gì?”
Vừa dứt lời, Ninh Tiểu Lôi đã giơ tay lên.
"Bốp—"
"Bốp—"
"Bốp—"
Ba cái tát vang dội ngay lập tức giáng xuống mặt Phùng Thanh.
Phùng Thanh choáng váng, ngây người vì bị đánh.
“Tôi muốn như thế này!” Ninh Tiểu Lôi nhìn anh ta với ánh mắt hung tợn.
Phùng Thanh lấy lại tinh thần, cơn giận dữ dâng trào đến mức m.á.u dồn lên mắt, nhưng chút lý trí cuối cùng vẫn giúp anh ta kềm chế.
Anh ta ôm lấy khuôn mặt in rõ năm ngón tay, hậm hực nói: “Cô đã đ.á.n.h rồi, thế là đủ chưa!”
Nghe vậy, Ninh Tiểu Lôi bật cười như vừa nghe một trò đùa: “Đủ ư? Hừ! Phùng Thanh, đồ vô dụng! Bản thân không sinh được con, còn dám lừa tôi rằng tôi không thể sinh? Bắt tôi uống bao nhiêu thứ t.h.u.ố.c kinh tởm suốt ngần ấy năm! Giờ anh còn dám nói đủ ư?”
Nói xong, ngọn lửa giận trong lòng cô lại bùng lên. Cô giơ tay, tát thêm một cái thật mạnh vào khuôn mặt đáng ghét của Phùng Thanh.
“Bốp!”
Phùng Thanh bị đ.á.n.h đến méo nửa khuôn mặt, nhưng lần này anh ta không né tránh. Ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, giọng run run:
“Sao… sao cô biết?”
Ninh Tiểu Lôi cười lạnh:
“Anh tưởng tôi ngoan ngoãn ngồi dưới lầu, chờ ba người nhà các người âm mưu hãm hại mình sao?”
Phùng Thanh trừng mắt nhìn cô, không thể tin nổi:
“Cô… cô nghe thấy à?”
Nhưng sao có thể chứ? Rõ ràng lúc đó anh ta còn cố tình mở cửa nhìn — bên ngoài hoàn toàn không có bóng dáng cô ta!
Nhìn vào ánh mắt đầy oán hận của Ninh Tiểu Lôi, Phùng Thanh không còn tâm trí để suy nghĩ cô đã nghe bằng cách nào nữa.
Chỉ trong một giây, lý trí bị dồn đến cực hạn — “phịch” một tiếng, anh ta quỳ sụp xuống!
