Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 839: Địa Ngục Trần Gian Đáng Tò Mò
Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:58
Khoảng nửa tiếng sau, Khương Nhất vừa pha xong trà và ngồi xuống thì Hoa Hoa đã vội vã dẫn người bạn quỷ của mình từ ngoài sân nhỏ bước vào.
"Đại sư, đây là Tiểu Đinh, Đinh Thu Dao, bạn học lớp bên cạnh, và là bạn rất thân của em!"
Khương Nhất ngẩng đầu lên, liền thấy một cô gái mặc áo khoác motor đính đinh tán, khuôn mặt trang điểm mắt khói nhẹ, mắt lập tức hơi sáng lên.
Oa!
Cô bé này có vẻ thú vị đó. Phong cách ngầu lòi.
Tuy nhiên, nhìn kỹ sẽ phát hiện, ánh mắt của cô bạn Tiểu Đinh này trống rỗng, thậm chí là vô cảm. Dáng đi cũng rất kỳ lạ. Máu ở cổ tay đang nhỏ giọt liên tục.
Cả người cô bé trông có vẻ rất không ổn.
Nhưng Khương Nhất cứ coi như không thấy, chỉ mỉm cười chào hỏi: "Tiểu Đinh, chào em."
Vẻ mặt Đinh Thu Dao có chút ngây dại gật đầu: "Đại sư, chào cô."
Khương Nhất rót một tách trà ấm: "Ngồi đi, đứng mệt lắm."
Đinh Thu Dao sững sờ: "Em sao?"
Khóe môi Khương Nhất mang theo nụ cười nhạt: "Đúng vậy, đạo quán của tôi có trận pháp tụ nguyên, em có thể ngồi."
Đinh Thu Dao nghe lời này vẫn chưa kịp phản ứng.
Thế nhưng Hoa Hoa bên cạnh đã sốt ruột vươn tay kéo lấy cô bé, đi đến bên ghế sofa, nói: "Nào, mau ngồi xuống đi!"
Đinh Thu Dao ngơ ngác ngồi xuống.
Khi đệm sofa mềm mại thực sự chạm vào cơ thể, cô bé gần như không thể tin nổi.
Vì từ khi c.h.ế.t đi, cô bé chỉ là một linh hồn không có thực thể, căn bản không thể chạm vào bất cứ thứ gì. Thậm chí theo thời gian trôi qua từng chút một, cô bé có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình dần trở nên yếu ớt.
Nhưng hiện tại, không chỉ có thể chạm vào những vật dụng này, mà còn có thể cảm nhận được cơ thể có chút sức lực.
Sao lại thế này?
Lúc này, liền nghe thấy Khương Nhất mở miệng nói: "Nghe Hoa Hoa nói em và Hoa Hoa là bạn rất thân, nên đặc biệt mời em đến."
Đinh Thu Dao nhìn ánh mắt Khương Nhất trở nên căng thẳng và thận trọng hơn.
Vì cô bé cảm thấy Đại sư trước mặt này hình như rất lợi hại.
Thế là không tự giác thẳng lưng, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, tính tình Hoa Hoa lương thiện chân thành, là một người rất tốt và ấm áp."
Đôi mắt Khương Nhất mang theo nụ cười dịu dàng: "Người khác chưa từng đối xử với em như vậy sao?"
Đinh Thu Dao lắc đầu: "Chưa từng, từ nhỏ đến lớn em đều không được lòng người khác, họ luôn nói em không tốt, còn nói em nổi loạn, không trở thành hình mẫu đứa trẻ ngoan trong lòng họ."
Hoa Hoa bên cạnh lập tức vội vàng nói đỡ cho bạn mình: "Đại sư chị không biết đâu! Bố mẹ bạn ấy ngày nào cũng nói bạn ấy, nói bạn ấy không chịu học hành tử tế, ngày nào cũng lái mô tô, qua lại với một đám con trai không ra gì, không nghe lời quản giáo... vân vân và mây mây!"
Khương Nhất khẽ cong môi: "Em lại rất rõ chuyện này nhỉ."
Hoa Hoa đương nhiên đáp: "Chúng em là chị em cây khế thì đương nhiên phải rõ rồi!"
Khương Nhất có chút không hiểu: "Chị em cây khế là cái gì?"
Có phải là đồ ăn không?
Hoa Hoa lập tức giải thích: "Thì bọn con trai có anh em cây khế, thì chúng em là chị em cây khế!"
Khương Nhất: "..." Quả nhiên thế giới của người trẻ cô không hiểu lắm.
Sau đó, lại một lần nữa nhìn về phía Đinh Thu Dao, nói: "Nhìn tướng mạo của em không giống loại cô gái dễ bị ức hiếp."
Đinh Thu Dao ừ một tiếng: "Em từng cãi lại họ, cũng từng phá phách."
Khương Nhất nhướng mày: "Có phải họ đã làm điều gì khiến em không vui không?"
Nhắc đến đôi phụ huynh đó, ánh mắt cô bé vốn bình tĩnh bỗng trở nên lạnh lẽo: "Họ chê em học hành không tốt, luôn đứng bét, nói em không chịu cố gắng, làm mất mặt họ."
Hoa Hoa bên cạnh không kìm được nói đỡ cho bạn: "Nói bậy, bạn ấy rõ ràng rất cố gắng mà!"
Đối với điều này, Đinh Thu Dao cười khổ một tiếng: "Có lẽ em thật sự không phải là người có duyên với học hành. Dù em có cố gắng thức đêm giải đề đến mấy, những thứ đó cứ như mọc chân vậy, rõ ràng tối qua đã học thuộc hết rồi, nhưng sáng hôm sau chúng vẫn biến mất."
"Em trở thành nỗi nhục của họ, ngày nào về nhà em cũng phải chịu những lời mắng mỏ của họ. Dần dần em không còn thích về nhà nữa, cũng không muốn học hành nữa, bắt đầu trốn học, chơi game, đi bar, uống rượu, tóm lại cái gì không tốt em đều làm, dù sao em cũng đã là đứa con hư trong miệng họ rồi, vậy thì cứ hư cho đến cùng đi."
"Sau này em bắt đầu yêu thích lái mô tô, trong tốc độ cực hạn mới có thể cảm nhận được một chút tự do và sảng khoái."
...
Khi nói đến mô tô, Khương Nhất thấy rất rõ ràng, ánh mắt cô bé trước mặt trở nên tươi sáng và sống động.
Nhưng, cũng chỉ thoáng qua.
Rất nhanh, vẻ mặt cô bé lại một lần nữa trở nên ảm đạm.
"Nhưng cứ thế, em lại trở thành vết nhơ của cặp vợ chồng thượng lưu đó. Bởi vì trong giới này, cái mà họ cần là những tiểu thư khuê các ngoan ngoãn, nghe lời, hiểu chuyện, đa tài đa nghệ, học giỏi, chứ không phải một đứa con gái hoang dã nổi loạn, không đứng đắn, chỉ biết mặc đồ da và quần da, lăn lộn với một đám người không ra gì."
Khương Nhất nói: "Rồi họ đưa em đến trại đông?"
Đinh Thu Dao khi nghe thấy ba chữ "trại đông", cơ thể vốn yếu ớt của cô bé đột nhiên bùng phát ra sát khí màu đen.
Khóe mắt cũng bị sát khí lấp đầy, hoàn toàn không còn tròng trắng, trông âm u và đáng sợ.
Hoa Hoa bên cạnh thấy cảnh này nhất thời không biết làm sao.
Thế nhưng Khương Nhất ngồi đối diện đã nhanh tay đánh ra một lá Thanh Minh Phù!
Trong tích tắc, sát khí nhanh chóng tiêu tan.
Đôi mắt của Đinh Thu Dao rất nhanh trở lại bình thường.
Vẻ mặt cô bé mơ hồ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Khương Nhất vẫy tay, nói: "Không có gì, tôi vừa hỏi em, sau này cha mẹ em đã làm gì em."
Đinh Thu Dao nghe lời này, trong đầu không khỏi hiện lên bộ dạng giả dối của cha mẹ mình, tay không tự chủ nắm chặt thành nắm đấm.
"Sau đó họ giả vờ hiểu em, nói sẽ ủng hộ những gì em thích, rồi quan tâm em tận tình. Những ngày đó là những ngày em sống vui vẻ nhất trong đời."
"Em cũng trong những ngày đó mới biết, hóa ra họ biết cách yêu thương, chỉ là em không đáng để họ dành thời gian để yêu."
Nói đến đây, cô bé không kìm được nở một nụ cười thảm thiết.
Khương Nhất thấy đã dạo đầu đủ rồi, lúc này mới từ từ đi vào chủ đề chính: "Em đã gặp phải chuyện gì trong trại đông?"
Nhưng dù đã trò chuyện nhiều như vậy, chỉ cần nhắc đến ba chữ "trại đông", vẻ mặt cô bé lập tức trở nên u ám.
Rõ ràng là có phản ứng căng thẳng.
Khương Nhất đã chuẩn bị sẵn pháp quyết trong tay, dáng vẻ như có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Đinh Thu Dao nắm chặt tay, toàn thân không ngừng run rẩy.
Dường như đang cố gắng kiềm chế.
Nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được.
Giây tiếp theo, sát khí toàn thân cô bé đột nhiên bùng phát mạnh mẽ, mặt mũi méo mó gào lên: "Đó không phải trường học, đó là địa ngục, là địa ngục trần gian!!!"
Khương Nhất ra tay rất nhanh, trực tiếp đánh pháp quyết đó vào giữa trán cô bé.
Toàn thân Đinh Thu Dao run lên, rồi ngã xuống.