Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức - Chương 123

Cập nhật lúc: 29/10/2025 03:52

Quay lại livestream, Bộ Vi kết nối với quẻ thứ ba.

Vị này có biệt danh rất kêu, tên là “Thay Trời Hành Đạo”.

Cái tên này vừa xuất hiện, phòng livestream lại sôi sục ngay lập tức.

[Đó Là Mơ Sao: Tôi cược năm hào, đây chắc chắn lại là một người có câu chuyện!]

[Cổ tích toàn là lừa dối: Đây là nghĩa sĩ à?]

[Ba nét thành thơ: Đến giờ tôi chỉ tin đại sư mới có năng lực thật sự thay trời hành đạo thôi.]

[Ám hương phù động: Trông trẻ quá, ban nãy lướt qua, hình như tôi thấy có người nằm trên đất, còn có m.á.u nữa?]

Đó không chỉ là một người.

Bộ Vi vừa nhìn thấy mặt đối phương liền chau mày, “Anh nên biết, trong livestream của tôi có cảnh sát.”

Lời này vừa nói ra chẳng khác nào tuyên án đối phương có tội.

Bình luận càng dồn dập hơn.

“Thay Trời Hành Đạo” là một người đàn ông trẻ tuổi, không quá hai mươi lăm, trông mày thanh mắt tú, rất hòa nhã. Vậy mà anh ta lại là một kẻ g.i.ế.c người, mạng người trên tay không chỉ có một.

Người đàn ông khẽ mỉm cười.

“Tôi biết.”

Vẻ mặt anh ta không chút sợ hãi, vô cùng thản nhiên, “Tôi nhớ cô từng nói, trên đời này có rất nhiều cái ác vô hình. Vậy thì những nơi pháp luật không thể vẹn toàn, ắt phải có người làm ‘gã đồ tể’ này. Xin lỗi, thật ra tôi thấy nên gọi là người của chính nghĩa thì hơn.”

Bộ Vi lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết, “Anh nghĩ mình là nghĩa sĩ?”

“Phải.”

Người đàn ông khẽ mỉm cười, “Trước tiên tự giới thiệu một chút, tôi tên Lý Quan Thư, là một lập trình viên, tháng chín năm nay tròn hai mươi lăm. Tôi sống trong một gia đình bình thường, hoặc phải nói là còn kém hơn gia đình bình thường một chút. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là tôi đã gặp được vợ mình. Chúng tôi quen và yêu nhau ở đại học, cô ấy là một cô gái rạng rỡ hoạt bát, dường như không bao giờ biết đến muộn phiền, vô lo vô nghĩ, như một đứa trẻ. Bố mẹ cô ấy cũng là người tốt, đối xử với tôi như con trai ruột. Cuối năm ngoái, chúng tôi kết hôn. Tôi đã từng nghĩ, chúng tôi sẽ cứ hạnh phúc như vậy mãi, nhưng cô ấy c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t vì bệnh trầm cảm, tự sát.”

Chỗ của Lý Quan Thư trông như một nhà xưởng bỏ hoang, hoàn cảnh rất tồi tàn, thậm chí có thể thấy mạng nhện giăng ở góc tường.

Anh ta đan mười ngón tay vào nhau, ánh mắt hơi đỏ lên, cố gắng kìm nén nỗi bi thương.

“Các bạn chắc chắn rất tò mò, một người rạng rỡ hoạt bát như vậy, sao lại có thể bị trầm cảm chứ?” Anh ta cười t.h.ả.m một tiếng, ánh mắt dần trở nên u ám, “Bởi vì cô ấy thích đọc tiểu thuyết.”

Phần lớn người hâm mộ trong livestream đều không hiểu ý anh ta.

Bộ Vi không lên tiếng ngắt lời.

Nơi anh ta đang ở là vùng ngoại ô, cảnh sát đến đó nhanh nhất cũng phải mất một tiếng, đủ để anh ta kể hết đầu đuôi câu chuyện.

Lý Quan Thư hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Trong livestream chắc có khá nhiều bạn nữ, tôi tin rằng nhiều người cũng giống vợ tôi, đều thích đọc tiểu thuyết. Cô ấy thích đọc ngôn tình, xem xong truyện buồn thì khóc, nhưng khóc xong lại quên rất nhanh. Gần đây cô ấy mê mấy truyện ngắn, loại trên các nền tảng video ngắn ấy, không có logic, toàn là thiết lập nhân vật giả tạo, tình tiết thiểu năng ngược vì muốn ngược. Mỗi lần xem xong cô ấy đều rất tức giận, vừa mắng nữ chính ngu ngốc, não yêu đương, nam chính thì thiểu năng xấu xa, vừa mắng tác giả vô nhân tính. Lần nào cũng nói sẽ không bao giờ xem nữa, nhưng lướt thấy rồi lại không nhịn được mà bấm vào.”

“Đọc nhiều loại tiểu thuyết não tàn này sẽ ảnh hưởng đến trí thông minh. Cô ấy dần trở nên ít nói, trầm mặc, có lúc đột nhiên rơi nước mắt. Tự dưng lại nhắc đến một nữ chính trong tiểu thuyết nào đó rồi tức đến phát khóc. Tôi thấy tâm trạng cô ấy không ổn, bèn đưa cô ấy đi gặp bác sĩ tâm lý, mới phát hiện cô ấy bị trầm cảm nhẹ. Bác sĩ nói điều quan trọng nhất đối với bệnh nhân trầm cảm là tâm trạng và môi trường, nên tôi đưa cô ấy về nhà bố mẹ vợ ở. Sự chăm sóc từng li từng tí của bố mẹ quả thực đã khiến tình hình của cô ấy khá hơn. Nhưng cô ấy lại không nhịn được mà xem những cuốn tiểu thuyết đó, có lẽ đã tự đặt mình vào hoàn cảnh nhân vật, chẳng mấy chốc từ một người rạng rỡ hoạt bát đã biến thành u uất, cáu kỉnh. Hôm đó thời tiết rất đẹp, tôi đi mua cho cô ấy bánh tiramisu ở tiệm cô ấy thích nhất, lúc về thì thấy cô ấy nằm trong bồn tắm, m.á.u chảy đầy sàn, cô ấy đã c.ắ.t c.ổ tay…”

Hai tay Lý Quan Thư đột nhiên siết chặt, mắt hằn lên những tia máu, giọng nói nghẹn ngào.

“Vô số lần, tôi đều hối hận, tại sao hôm đó tôi lại ra ngoài? Nếu tôi ở đó trông chừng cô ấy, ở bên cạnh cô ấy, cô ấy tâm trạng không tốt thì đ.á.n.h tôi mắng tôi để trút giận cũng được, tại sao lại phải chọn cách cực đoan như vậy chứ…”

Người hâm mộ trong livestream bị cảm xúc của anh ta lây nhiễm, cũng một phen xót xa.

Triệu chứng của bệnh nhân trầm cảm không giống nhau, có người tự làm hại bản thân, cũng có người có xu hướng bạo lực. Đôi khi đang cười nói vui vẻ, lại đột nhiên bắt đầu rơi lệ.

Người càng rạng rỡ hoạt bát, một khi mắc bệnh trầm cảm thì tình hình lại càng nghiêm trọng.

Bộ Vi cuối cùng cũng lên tiếng, “Thế nên anh trút giận lên người khác, còn ra tay sát hại họ một cách tàn nhẫn?”

“Bọn họ đáng đời!” Lý Quan Thư nghiến răng nghiến lợi, anh ta đột nhiên cầm điện thoại đứng dậy, camera lướt qua hơn mười t.h.i t.h.ể trên mặt đất, cảnh tượng đẫm m.á.u khiến người hâm mộ trong livestream kinh hãi tột độ, đầy màn hình là những tiếng hét kinh hãi “á á á á”, không ngừng kêu gọi các đồng chí cảnh sát.

Cảnh sát đã trên đường tới, còn gửi tin nhắn riêng cho Bộ Vi, bảo cô giữ chân Lý Quan Thư, đừng để anh ta chạy mất.

Anh ta sẽ không chạy.

Anh ta dám đến livestream của Bộ Vi, thực chất cũng tương đương với việc tự thú.

Anh ta chỉ vào t.h.i t.h.ể đầu tiên, cô gái đó trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, bụng bị rạch một lỗ, người đầy máu. Có người học pháp y, quan sát sơ bộ cho rằng cô ta có lẽ đã c.h.ế.t chưa đến một giờ.

“Tác giả này, tên là Mùa Hè Đồ My Nở Rộ, cô ta thích móc thận, tim, và cả tử cung của nữ chính, mỗi lần Lạc Ninh xem xong đều khóc không ngừng được.”

Lạc Ninh là vợ của anh ta, Cao Lạc Ninh.

Tên như người, vui vẻ và an yên.

Thế nhưng cuộc đời ngắn ngủi của cô đã bị đám tác giả lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui này phá nát.

“Cô ta đã thích móc nội tạng của người khác như vậy, thì tôi để cô ta tự mình trải nghiệm một lần. Tôi không hề gây mê, cô ta đã c.h.ế.t trong đau đớn khi vẫn còn sống…”

Vẻ mặt của Lý Quan Thư rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại như ác quỷ đến từ địa ngục, khiến người ta run sợ.

“Còn người này—” Anh ta di chuyển điện thoại, tiếp tục giới thiệu chiến lợi phẩm của mình, “Cô ta thích rút m.á.u của nữ chính, để nam chính quất roi, phạt quỳ, nhốt dưới tầng hầm. Tiếc là ở đây không có tầng hầm, tôi chỉ đành rút cạn m.á.u của cô ta, để cô ta nếm trải sự tuyệt vọng của nữ chính dưới ngòi bút của mình. Chỉ có như vậy, cô ta mới hiểu được cái giá phải trả khi tùy ý thao túng cuộc đời người khác.”

[Cánh diều gãy: Trời đất ơi, ghê quá, cảm giác như hắn đã hóa điên rồi…]

[Tháng bảy lửa cháy: Tuy tôi cũng không thích những tác giả viết truyện ngược để câu view nhưng nói thật người ta cũng đâu có dí d.a.o vào cổ vợ hắn bắt đọc tiểu thuyết của mình đâu? Hắn ta trút giận như vậy, thật sự quá đáng.]

[Uống rượu kể tâm sự: Cách đây không lâu em họ tôi còn nói ngưỡng mộ người ta viết tiểu thuyết kiếm tiền, cũng muốn thử, lát nữa tôi gọi điện cho nó, khuyên nó thận trọng.]

[Lá rụng biết thu: Tôi cùng lắm cũng chỉ bình luận mắng mỏ tác giả vô lương tâm, không thích có thể không xem, tác giả mạng nhiều như vậy, viết gì là tự do của người ta, cô có thể khiếu nại nền tảng báo cáo nhưng lấy danh nghĩa báo thù để sát hại sinh mạng còn tự định nghĩa mình là người chính nghĩa, nói thật rất ghê tởm.]

[Đêm hè: Tôi cảm thấy nhân cách hắn không toàn vẹn, có thể liên quan đến gia đình gốc. Vợ hắn chữa lành cho hắn, bây giờ vợ hắn c.h.ế.t rồi, hắn liền hắc hóa…]

[Biển sao: Chú cảnh sát vẫn chưa đến sao? Mau bắt hắn lại đi, đáng sợ quá, cách màn hình mà tôi cũng không nhịn được run rẩy…]

Lý Quan Thư không xem bình luận, tiếp tục nói: “Người này, mười tám tuổi, tuổi còn trẻ nhưng lòng dạ lại độc ác nhất. Cô ta thích để nữ chính bị cưỡng h.i.ế.p tập thể, chịu đủ mọi hành hạ mà chết, cuối cùng nam chính hối hận, coi như là bù đắp rồi, ha…”

Hắn cười lạnh một tiếng: “Nghệ sĩ đều trân trọng tác phẩm của mình như con cái, tác giả tiểu thuyết khi xây dựng nhân vật chính, cũng sẽ đưa tính cách của mình vào. Một người có thể chỉ là a dua theo phong trào trùng hợp nhưng mỗi nữ chính đều có những trải nghiệm giống nhau, điều đó cho thấy trong lòng tác giả cũng ẩn chứa một con quỷ, bản tính cô ta vốn ác, hoặc chỉ căm ghét phụ nữ!”

Bộ Vi: “…”

Trước đây ở giới tu tiên, cô cũng từng đọc truyện. Truyện ở phàm trần đa số do các thư sinh viết, tình tiết phổ biến nhất là thư sinh nghèo khó được tiểu thư nhà giàu để mắt, cuối cùng đi đến đỉnh cao cuộc đời.

Đây đều là những tưởng tượng.

Con người thiếu thốn điều gì nhất, thường sẽ nhấn mạnh điều đó. Đưa cho họ một cây bút, là có thể miêu tả cuộc đời thiếu thốn, tồi tệ của mình trở nên muôn màu muôn vẻ.

Khi còn nhỏ cô cũng sẽ phàn nàn tức giận, tuổi tác dần lớn, cùng với tu vi tinh tiến tâm tính cũng trưởng thành, dần dần sẽ không còn bị lay động bởi những vọng niệm do người phàm tục tưởng tượng ra đó nữa.

Ồ cũng không tuyệt đối đâu – cách đây không lâu cô đã xem một bộ phim truyền hình, tình yêu tiên phàm.

Công chúa trên trời bị cảm động bởi tấm lòng hiếu thảo bán thân chôn cha của thư sinh phàm trần, không tiếc vi phạm thiên quy cũng phải hạ phàm kết hôn với hắn. Cuối cùng để được ở bên người phàm này, thà rút tiên cốt làm người phàm một kiếp.

Bộ Vi bị cái kịch bản ngốc nghếch này làm cho choáng váng, suýt chút nữa đạo tâm không vững.

Không phải, ta khổ cực tu luyện hơn một ngàn năm còn chưa tu thành tiên cốt, ngài cứ thế nhẹ nhàng từ bỏ sao?

Đúng là kẻ no không biết nỗi khổ của kẻ đói, sống trong phúc mà không biết phúc.

Ngài không cần thì cho tôi đi, tôi thay ngài làm tiên nữ!

Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, cô cũng không thể đi tìm biên kịch đ.á.n.h cho một trận, bắt người ta sửa kịch bản. Giống như người hâm mộ nói, không thích có thể không xem, hoặc cô khiếu nại, đ.á.n.h giá thấp, chứ sao có thể trực tiếp ra tay g.i.ế.c người.

Lại còn là g.i.ế.c người một cách tàn bạo.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.