Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức - Chương 239:
Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:07
Đối phương vừa thấy [Mèo Con Nổi Loạn] mạnh mẽ như vậy, cũng có chút rụt rè. Người đàn ông vô cùng hối hận vì đã không đăng ký kết hôn trước. Bây giờ tình thế ép người, chỉ có thể chấp nhận trước.
“Bây giờ muộn quá rồi, cha mẹ tôi đã có tuổi, lỡ như ra ngoài xảy ra chuyện gì…”
Cha mẹ anh ta lập tức hiểu ý, ôm n.g.ự.c la oai oái.
[Mèo Con Nổi Loạn] không hề sợ hãi, lập tức bấm số 120. “Alo, 120 phải không…”
Vừa mở miệng đã bị người đàn ông cắt ngang, sắc mặt anh ta lúc đen lúc xanh, khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của [Mèo Con Nổi Loạn], anh ta hiểu rằng cô là thật lòng, không phải chỉ là giận dỗi qua loa.
Cuộc hôn nhân này e là không thành rồi.
Trong lòng anh ta vừa bực bội vừa tức giận nhưng không thể làm gì được.
“Chúng tôi dọn đi ngay bây giờ.”
Cha mẹ và em gái anh ta sốt ruột, khó khăn lắm mới bám được vào một cô tiểu thư nhà giàu, cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh nghèo khó, được hưởng thụ giàu sang, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy?
Cho dù có hủy hôn, đối phương cũng phải bồi thường cho họ một khoản phí tổn thất tinh thần cả trăm vạn mới được.
[Mèo Con Nổi Loạn] biểu thị, các người đang mơ mộng hão huyền.
Bà đây cho dù có quyên góp tiền cho ăn xin cũng không nuôi cái lũ sói mắt trắng nhà các người.
Lúc cha mẹ cô đến đã gọi sẵn công ty chuyển nhà, không để ý đến những lời la hét ngăn cản của đối phương, rất nhanh đã dọn dẹp đồ đạc xong xuôi. Cha mẹ người đàn ông còn muốn ăn vạ gây rối,
[Mèo Con Nổi Loạn]
mất hết kiên nhẫn, báo cảnh sát luôn.
Cuối cùng vào lúc hai giờ sáng, đã đuổi được cả gia đình này ra ngoài.
[Mèo Con Nổi Loạn] cảm thấy căn nhà này đã bị bẩn, liền bán thẳng luôn. Cha mẹ cô lại mua cho cô một căn biệt thự độc lập, đợi trang trí xong sẽ dọn vào.
Mấy ngày sau lúc bạn trai đến cầu xin tái hợp, đã là nhà trống không người, ngay cả mật khẩu cũng đã đổi.
Lần này thì đúng là gà bay trứng vỡ, xong đời rồi.
Trong phòng livestream, Bộ Vi đã kết nối với quẻ thứ hai.
Lần này xuất hiện trên màn hình vẫn là một người phụ nữ trẻ, trông chỉ khoảng hai mươi tuổi. Vô cùng tiều tụy mệt mỏi, dưới mắt còn có cả tơ máu, rõ ràng là không được nghỉ ngơi tốt.
“Chào Đại sư.”
Thế nhưng sau khi nhìn rõ tướng mạo của cô, Bộ Vi lại khẽ nhíu mày. “Sớm cắt đứt với gia đình đi, nếu không nửa đời sau của cô sẽ không bao giờ có ngày yên ổn còn bị chị dâu của cô ép đến tự sát.”
Người phụ nữ tên là Hạ Vũ Hân, nghe vậy liền rơi nước mắt.
Cô khóc rất đau lòng, cả người run lên.
“Cô ta… cô ta vẫn không chịu buông tha cho tôi.”
Hạ Vũ Hân khóc một lúc lâu mới gượng gạo bình tĩnh lại, hốc mắt đỏ hoe, nói:
“Anh trai tôi chuẩn bị kết hôn vào Quốc khánh, đây vốn dĩ là một chuyện vui. Nhưng bạn gái của anh ấy lại là người đã bắt nạt tôi thời cấp ba.”
Người hâm mộ bùng nổ.
[Một Cây Hoa Đào: Vãi! Lúc nãy tôi còn đang thắc mắc, nếu là do trọng nam khinh nữ, chị dâu cũng không đến mức muốn lấy mạng cô ấy, hóa ra là có ân oán từ trước.]
[Trăng Có Sông Núi: Khó trách chị Vi bảo cô ấy cắt đứt với gia đình, chuyện cô ấy bị bắt nạt gia đình chắc chắn biết, trong tình huống biết rõ mà vẫn muốn cưới người phụ nữ đó, đây không chỉ là thiên vị mà chính là nối giáo cho giặc!]
[Cây Khô Gặp Mùa Xuân: Anh trai cô đầu óc có vấn đề, cha mẹ cô hồ đồ, mau chạy thoát thân đi!]
[Cây Thường Xanh: Mẹ kiếp, tôi chưa bao giờ tin kẻ bắt nạt sẽ thay đổi, loại người này trong xương cốt đã là ác rồi!]
Hạ Vũ Hân mặt mày cay đắng, cô nhớ lại khoảng thời gian đen tối nhất thời học sinh, nói:
“Thực ra anh trai tôi trước đây không phải như vậy, lúc đó tôi bị bắt nạt, anh ấy đã đến trường chống lưng cho tôi, bắt đám con gái đó xin lỗi tôi. Nhưng sau đó, họ lại đến với nhau. Tôi không hiểu, chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi. Anh ấy lại nói, trước đây đều là do còn nhỏ không hiểu chuyện, bảo tôi đừng so đo tính toán, sau này đều là người một nhà còn bảo tôi và người phụ nữ đó hòa thuận với nhau.”
Hòa thuận cái gì.
Ai mà có thể hòa thuận với kẻ đã bắt nạt mình chứ?
Đứng nói chuyện không đau lưng.
Đúng là bị ma ám rồi.
“Tôi không làm được.”
Hạ Vũ Hân vừa đau khổ lại vừa phẫn hận.
“Tôi không quên được việc họ đã nhốt tôi trong nhà vệ sinh rồi đổ mực lên người tôi, cũng không quên được việc họ đã bịa đặt những tin đồn bẩn thỉu sau lưng tôi, càng không quên được việc họ đã tát tôi, không quên được việc họ đã đổ cơm của tôi xuống đất, ấn đầu tôi xuống l.i.ế.m như một con chó… Tôi đã từng vì thế mà mắc chứng trầm cảm nặng. Bây giờ anh ấy chỉ với vài câu nói nhẹ tênh đã muốn tôi quên đi, dựa vào đâu? Ngay cả bây giờ, người phụ nữ đó vẫn luôn ngấm ngầm bắt nạt tôi. Nhưng cô ta quá giỏi giả vờ, ngay cả cha mẹ tôi cũng cho rằng tôi đang gây sự vô cớ…”
Đừng tưởng học sinh đều ngây thơ lương thiện, có những đứa trẻ hư hỏng đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.
So với kẻ bắt nạt, việc gia đình nối giáo cho giặc mới càng khiến Hạ Vũ Hân đau lòng hơn.
Vì đối với cô mà nói, đó là tổn thương lần thứ hai.
Trong phòng livestream có không ít người hâm mộ có kinh nghiệm bị bắt nạt đã vô cùng đồng cảm.
Đúng vậy, dựa vào đâu mà bắt nạn nhân phải tha thứ cho kẻ thủ ác?
Hơn nữa kẻ thủ ác này vẫn đang tiếp tục hành hạ nạn nhân.
Dựa vào đâu mà nạn nhân thì vết thương đầy mình còn kẻ thủ ác lại có thể tiếp tục sống ung dung?
Như vậy không công bằng.
Bộ Vi suy nghĩ một lát. “Nếu anh ta đã khoan dung độ lượng như vậy, vậy thì cứ để anh ta tự mình với tư cách là nạn nhân mà đi tha thứ đi.”
Hạ Vũ Hân sững người.
Bộ Vi nói: “Đưa tay phải ra đây.”
Hạ Vũ Hân không hiểu tại sao nhưng vẫn làm theo.
Bộ Vi lại bắt đầu vẽ bùa.
“Ngô tâm sở tưởng, vạn vật chi hình, vi ngô sở nhu, sắc.”
Hạ Vũ Hân chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, ấm áp.
Bộ Vi nói với cô: “Cô tìm một cơ hội, dùng bàn tay này vỗ vào trán anh trai cô là được.”
Hạ Vũ Hân gật đầu.
“Vâng ạ.”
Chuyện này thực ra không khó, cô học đại học ở địa phương, gần nhà, không cần ở ký túc xá. Sáng mai vừa hay không có tiết học, cô phải dậy làm bữa sáng vì chị dâu kia của cô nói cháo kê cô nấu rất ngon.
Trước đây Hạ Vũ Hân vô cùng căm ghét việc này, bây giờ lại có chút mong đợi.
Cô năm giờ đã dậy, sớm bắt đầu nấu cháo, sau đó băm nhân thịt làm hoành thánh và bánh bao.
Bảy giờ, cả nhà lục tục thức dậy.
Hạ Dực Văn nhìn thấy cháo kê và bánh bao nhỏ đã được đóng gói sẵn, có chút ngạc nhiên. “Ngày thường đều phải anh giục em mới không tình nguyện đóng hộp, hôm nay sao lại tự giác như vậy?”
Hạ Dực Văn làm việc trong công ty của cha Mạch Như Hinh.
