Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 153: Thứ Đó Không Phải Cho Chị Em
Cập nhật lúc: 07/09/2025 04:09
“Chỉ vì chị em không để ý đến hắn mà hắn lại đi nguyền rủa người ta, tâm địa đúng là thâm độc quá rồi! Nói cho em biết là ai làm, xem em có đánh cho hắn một trận nên thân không!” — Lâm Gia Lạc giận đến mức nắm tay răng rắc.
Trương Húc lắc đầu, thở dài: “Không biết là ai, người gửi đồ rất cẩn thận, địa chỉ và số điện thoại đều là giả. Trên thiệp chỉ viết rằng, nếu đồng ý hẹn hò thì để một chậu hoa đỏ ngoài ban công, còn nếu không thì để hoa màu vàng.”
Lâm Gia Lạc liếc nhìn đám hoa vàng ngoài ban công, lập tức tỉnh ngộ.
Trước đây cậu còn thắc mắc sao chỉ toàn là hoa vàng, nhìn xấu quá trời.
Cậu định đổi vài chậu hoa khác màu, ai ngờ bị chị gái bắt gặp rồi bị mắng cho một trận.
Trương Húc mím môi, nói tiếp:
“Chúng tôi sợ người đó hiểu lầm, nên lập tức đem toàn bộ hoa đỏ ngoài ban công vào trong nhà, rồi mua hơn chục chậu hoa vàng đặt ra ngoài. Sau đó thì không nhận được gì nữa, cứ tưởng mọi chuyện đã qua.”
Anh thở dài đầy hối hận: “Là tôi sơ suất, không ngờ người đó lại thù hằn đến mức dùng lời nguyền hại vợ tôi.”
Lâm Gia Lạc gãi đầu, vẫn không hiểu:
“Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến công việc của anh?”
Tô Nhiên quả quyết:
“Đương nhiên là có. Anh thử nghĩ kỹ lại xem, gần đây ở gần nhà có gặp đồng nghiệp nào không?”
Trương Húc sững người, không thể tin nổi:
“Người gửi đồ là đồng nghiệp của tôi?!”
Thấy Tô Nhiên gật đầu, Trương Húc lập tức hiểu ra — thì ra là đồng nghiệp của mình để ý vợ anh, cầu không được liền giở trò đê tiện.
Kìm nén lửa giận trong lòng, anh nhớ lại thời gian gần đây ai đã xuất hiện quanh khu nhà mình.
Cuối cùng, một cái tên hiện lên trong đầu anh.
“Là Giang Thần Quang.” Trương Húc nghiến răng nghiến lợi thốt ra.
Giang Thần Quang là đồng nghiệp, điều chuyển từ tỉnh lân cận đến cách đây một năm, từng đến nhà ăn cơm một lần. Bình thường đối đãi hòa nhã, đúng kiểu “người tốt việc tốt”.
Không ngờ lại là sói đội lốt cừu.
“Người tôi từng gặp gần nhà chỉ có hắn, không ngờ hắn lại là loại tiểu nhân độc ác như thế, vì bị vợ tôi từ chối mà xuống tay hãm hại.”
“Không, hắn làm vậy là để anh đồng ý.”
Câu nói này khiến Trương Húc càng thêm hoang mang.
“Ý cô là gì?”
“Trên thiệp mà anh nhận được, cách xưng hô mở đầu là gì?” Tô Nhiên hỏi ngược lại đầy ẩn ý.
“Thường là ‘Thân gửi A Húc…’”
Nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của hai người, Tô Nhiên giải thích:
“Vợ anh tên là Lâm Đại Húc, anh là Trương Húc. Vậy làm sao anh xác định được người gửi đồ là gửi cho vợ anh?”
Lâm Gia Lạc như hóa đá, sững sờ nhìn anh rể mình.
Còn Trương Húc thì như nuốt phải ruồi nhặng, vừa ghê tởm vừa sốc.
“Không… không thể là gửi cho… cho tôi chứ?”
“Chính là gửi cho anh.”
Lời khẳng định chắc nịch của Tô Nhiên khiến Trương Húc nghẹn họng không nói được gì.
Anh ôm đầu, lấy tay dụi mặt một hồi mà vẫn chưa tiêu hóa nổi chuyện vừa nghe.
“Người mà hắn thích không phải vợ anh, mà là anh.”
Trương Húc dở khóc dở cười: “Nhưng chúng tôi đều là đàn ông mà.”
“Giang Thần Quang vốn là người đồng tính. Vì vấn đề nối dõi và công việc, hắn mới cưới vợ, luôn giấu rất kín. Nhưng trong thời gian tiếp xúc với anh, hắn bắt đầu nảy sinh tình cảm.
Để tránh rắc rối, hắn dùng cách gián tiếp để bày tỏ với anh.
Không ngờ hai người lại hiểu nhầm, hắn tưởng vợ anh là chướng ngại vật — chỉ cần cô ấy chết, hai người mới có cơ hội ở bên nhau.
Còn một lý do quan trọng nữa, gần đây có một cơ hội thăng chức, hai người là ứng viên sáng giá nhất.
Hắn không muốn anh vượt mặt mình, nên đã nguyền rủa vợ anh.
Chỉ cần nhà anh xảy ra chuyện, anh sẽ không còn cơ hội thăng chức.”
Lúc này đây, Trương Húc vừa căm hận Giang Thần Quang đến tận xương tủy, vừa lo lắng cho vợ mình.
“Đại sư, làm sao để giải được lời nguyền vợ tôi đang bị?”
“Lời nguyền này dùng m.á.u kết hợp với chú thuật tạo thành. Anh thử nhớ lại xem, gần đây có nhận được món đồ gì đặc biệt không?”
Trương Húc nghi hoặc nhìn Tô Nhiên rồi nhìn Lâm Gia Lạc:
“Không thể nào… Vì tính chất công việc, tôi rất kiêng kỵ chuyện nhận quà. Ngoại trừ người thân, tôi chưa từng nhận gì của ai… À đúng rồi! Giang Thần Quang từng tặng tôi một móc chìa khóa.”
Anh bỗng nhớ ra, nửa tháng trước cơ quan tổ chức kiểm tra sức khỏe, Giang Thần Quang bị chóng mặt vì nhìn thấy máu, chính anh đã đỡ hắn về văn phòng.
Sau đó, để cảm ơn, hắn tặng anh một móc khóa.
Nghĩ đến đây, Trương Húc đứng dậy, đi ra lấy chùm chìa khóa trong túi xách của vợ, rồi trở lại ghế sofa.
Anh giơ chùm chìa khóa lên trước camera:
“Chính là cái này. Hắn nói vì đặc thù công việc nên không thể tặng gì quá giá trị, cái móc khóa này là hàng thiết kế riêng, coi như tấm lòng nhỏ.
Vì hình móc khá dễ thương nên vợ tôi thấy thích liền lấy dùng.
Nghĩ lại thì… cũng từ sau đó vợ tôi mới bắt đầu thay đổi.”
“Chính là cái móc khóa đó. Anh cạy cái mặt dây ra đi, bên trong hẳn có m.á.u của anh.”
“Để em.”
Lâm Gia Lạc dựng điện thoại trên bàn trà, cầm d.a.o gọt hoa quả bắt đầu cạy.
Chẳng mấy chốc, cạy ra được một mảnh phù chú gấp nhỏ xíu.
Hai người nhìn nhau, rồi mở phù ra — trên đó có hình vẽ kỳ lạ, bên dưới còn có dấu đỏ.
Lâm Gia Lạc đưa phù lại gần camera cho Tô Nhiên xem.
Tô Nhiên liếc một cái liền nói:
“Dấu đỏ kia chính là m.á.u của anh.”
Trương Húc cầm lấy, đưa lên mũi ngửi thử.
Quả nhiên đúng như lời Tô Nhiên nói — có mùi tanh của sắt, đúng là m.á.u thật.
Sắc mặt anh trầm xuống, cố kiềm chế cảm xúc, nhưng Tô Nhiên vẫn nhận ra anh rất rất tức giận.
Phải mất một lúc lâu, Trương Húc mới nén được cơn giận, không buột miệng chửi bậy.
“Cô nói đúng, thời gian trước tôi tham gia ứng tuyển một chức vụ, lãnh đạo rất kỳ vọng vào tôi, khả năng trúng rất cao. Nhưng sau khi chuyện này xảy ra, mọi thứ tan tành.
Còn m.á.u kia… tôi cũng đoán được lấy từ đâu. Đơn vị vừa tổ chức khám sức khỏe, có lấy máu.
Cũng chính sau hôm đó, hắn mới đưa cho tôi cái móc khóa này.”
Người xem livestream lập tức hiểu ra vấn đề.
【Ba chữ: chấn động tam quan! Tên này đúng là loại người mưu mô độc ác!】
【Vì một chức vụ mà không từ thủ đoạn, loại này mà làm quan thì dân còn khổ đến cỡ nào?!】
【Câu chuyện đúng là ngoài sức tưởng tượng!】
“…Là anh hại chị em rồi…” Hiểu ra chân tướng, Trương Húc đầy day dứt.
“Vấn đề thăng chức tôi không bận tâm lắm, tôi nghĩ làm tốt bổn phận là được, thăng hay không tùy duyên.
Nhưng dùng loại thủ đoạn hèn hạ như thế để hại vợ tôi — tôi tuyệt đối không thể tha thứ.
Loại người giả nhân giả nghĩa như hắn không thể để yên. Nếu để hắn thăng chức, không biết còn hại bao nhiêu người nữa.
Đại sư, có cách nào để lấy được bằng chứng, đưa chuyện xấu của hắn ra ánh sáng không?”