Lưu Đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 130
Cập nhật lúc: 03/12/2025 09:07
Trước khối lượng công việc khổng lồ, không một ai lùi bước. Bởi vì họ biết, mỗi giọt mồ hôi rơi xuống, đều là đang vì chính mình, vì gia đình, vì tương lai của cả thôn Ma Phong mà khai phá con đường sống.
Trời dần lên cao, rồi lại từ từ ngả về tây. Khi hoàng hôn một lần nữa nhuộm đỏ bầu trời, bên cạnh lò vôi, đá vôi đã chất thành một ngọn núi nhỏ, củi khô cũng đã xếp thành mấy bức tường dày. Móng lò mới đã đào xong, gạch mộc cũng được xếp hàng ngay ngắn, chỉ chờ ngày mai là có thể bắt đầu xây. Lò cũ cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Nhìn hiệu suất và thành quả kinh người này, Tống Thanh Việt đứng trên một mỏm đất cao, trong lòng ngập tràn chấn động và cảm kích. Đây chính là sức mạnh của tập thể! Đây chính là sức mạnh của hy vọng!
Nàng hít sâu một hơi, nói lớn với những người dân làng tuy mệt mỏi nhưng vô cùng hưng phấn: “Các bà con! Hôm nay mọi người vất vả rồi! Vật liệu đã chuẩn bị đủ! Ngày mai, chúng ta sẽ chính thức nổi lửa!”
“Hay!” Tiếng hô vang trời, vang vọng thật lâu giữa thung lũng.
Liên tiếp năm sáu ngày, chân núi thôn Ma Phong, khói lửa nghi ngút, hơi nóng hầm hập. Hai lò vôi mới xây và một lò cũ được sửa lại, giống như ba con quái thú khổng lồ, ngày đêm không ngừng nuốt đá vôi và củi lửa, nhả ra khói đặc cuồn cuộn và sóng nhiệt bỏng rát.
Nung vôi là một việc cực khổ, đặc biệt là vào lúc giao mùa xuân hạ ở Lĩnh Nam. Thời tiết vốn đã oi bức, ẩm ướt, đứng gần cửa lò lại càng như bị xông hơi. Những người đàn ông phụ trách thêm củi, canh lửa đều cởi trần, làn da màu đồng cổ bị ánh lửa chiếu đến bóng loáng, mồ hôi như suối chảy ròng ròng từ thái dương, sống lưng, nhỏ xuống gạch đá, phát ra tiếng “xèo” rồi bốc hơi ngay lập tức.
Đáng ngại hơn là cái “trời nồm” ẩm ương. Thường thì, một khắc trước trời còn đang nắng chang chang, ngay sau đó, một luồng khí ẩm không biết từ đâu ập đến, mang theo hơi nước dày đặc, trời đất trắng xóa. Vách nhà, chân tường lập tức “đổ mồ hôi”. Củi phơi cũng bị ẩm theo, nhét vào lò, không những lửa không vượng, mà còn bốc ra khói trắng mù mịt, sặc sụa, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất nung và chất lượng vôi.
Mấy ngày nay, Tống Thanh Việt gần như không lúc nào giãn mày ra được. Nàng đi qua lại giữa các lò, cẩn thận quan sát màu lửa, chỉ huy thêm củi, bớt củi, ứng phó với thời tiết ẩm ướt thất thường, giọng nói cũng đã khàn đi.
“Lưu thúc, lò này lửa đỏ au, e là không đủ gió, phải khơi thông lại lỗ thông gió bên dưới!”
“Nhanh! Mau lấy bạt che đống củi bên kia lại! Trời lại sắp mưa rồi!” Nàng thỉnh thoảng lại hét lên, giọng nói lẫn trong khói lửa có vẻ mơ hồ, nhưng dân làng luôn có thể hiểu ý và chấp hành nhanh chóng.
Cuối cùng, vào chạng vạng ngày thứ sáu, mẻ đá vôi cuối cùng cũng nung xong. Tắt lửa, chờ nguội. Khi nhiệt độ lò giảm xuống, để lộ ra lớp vôi sống trắng tinh, tơi xốp bên trong, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười mệt mỏi mà mãn nguyện.
Đống vôi chất cao như núi, là chiến lợi phẩm mà họ đã dùng mồ hôi và nghị lực để đổi lấy, là vũ khí sắc bén để chinh phục đầm lầy!
Sáng sớm hôm sau, mục tiêu chính là mảnh đầm lầy rộng lớn, tĩnh lặng kia! Dân làng gánh vôi, mang theo công cụ, một lần nữa tập kết. Đối mặt với vũng lầy đầy cỏ dại, ao tù, bốc lên mùi ẩm mốc trước mắt, mọi người có chút e dè.
Đúng lúc này, Tống Đại Xuyên nhìn đống vôi trắng xóa, rồi lại nhìn đầm lầy, bỗng ồm ồm lên tiếng: “Việt Việt, lão Lưu, ta có ý này. Đống vôi này của chúng ta, quý lắm đấy. Có thể... khoan hãy rắc hết xuống được không?”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía ông. Tống Đại Xuyên tiếp tục: “Ta nghĩ vầy, chúng ta rắc trước một ít thôi, không cần nhiều, chỉ cần làm đục nước ở khu vực ven bờ, để nước vôi loãng ra. Lũ đỉa bị kích thích, chắc chắn sẽ lờ đờ, thậm chí là trồi lên mặt nước để trốn. Chúng ta nhân cơ hội đó, tổ chức người, dùng kẹp tre dài với vợt lưới, bắt được bao nhiêu hay bấy nhiêu! Thứ quỷ này bào chế thành thuốc, bán được tiền thật đấy! Dạo này trời ẩm ương, d.ư.ợ.c liệu khác khó làm, nhưng đỉa thì lại vừa hay có thể dùng than thừa lúc nung vôi để sấy khô! Không lãng phí chút nào!”
