Lưu Đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 150
Cập nhật lúc: 03/12/2025 09:10
Một hôm, Tống Thanh Việt đứng trong sân nhà, tính toán công việc thu hoạch sắp tới, bỗng nhận ra một vấn đề rất thực tế —— lúa gặt về rồi, phơi ở đâu? Sân nhà nàng là nền đất nện, bình thường nhìn thì bằng phẳng, nhưng nếu dùng để phơi lương thực, một là dễ bị ẩm, hai là khó tránh khỏi lẫn đất cát. Nàng cau mày nhìn quanh, lại nghĩ đến sân của các nhà trong thôn Ma Phong, hình như cũng đều là nền đất.
“Mẹ,” nàng quay sang hỏi Lưu thị đang nhổ cỏ luống rau, “Chúng ta thu lúa xong, thì phơi ở đâu ạ? Con thấy cái sân này...”
Lưu thị bị hỏi, cũng ngớ người. Bà xuất thân hầu phủ, sau khi bị lưu đày thì trải qua bao gian khổ, quả thực biết rất ít về chi tiết việc nhà nông. “Cái này... mẹ cũng không rõ thật. Mấy năm trước ở nơi khác, chắc cũng chẳng có mấy thu hoạch nên không để ý. Hay là... mẹ sang hỏi thím Tống xem sao?”
“Đúng đúng, mẹ đi hỏi nhanh đi.” Tống Thanh Việt vội gật đầu.
Lưu thị rửa tay sạch sẽ, liền đi sang nhà Tống Đại Xuyên. Không lâu sau, bà trở về, vẻ mặt vừa như vỡ lẽ lại vừa có chút vội vã. “Hỏi rõ rồi!” Lưu thị nói với Tống Thanh Việt đang ra đón, “Thím ấy bảo, ở đây người ta đều dùng nong tre để phơi thóc! Thím ấy bảo may mà con nghĩ ra sớm, lúa này nói chín là chín ngay, đến lúc đó nhà nào cũng phải phơi, nong tre muốn mượn cũng chẳng có chỗ mà mượn đâu! Thím ấy bảo mai nếu rảnh, sẽ qua đây dạy chúng ta đan nong! Dụng cụ này nhất định phải chuẩn bị trước!”
“Nong tre?” Tống Thanh Việt ở hiện đại từng thấy loại nia tre tròn, nhưng đối với loại nong tre lớn dùng để phơi lương thực cụ thể trông thế nào, đan ra sao, nàng hoàn toàn không có khái niệm. Quả nhiên, thực tiễn mới là chân lý, chỉ có lý thuyết suông thì không được.
Sáng hôm sau, Tống Thanh Việt và Lưu thị dậy sớm, cầm rựa và dây thừng ra rừng tre sau nhà. “Ở Lĩnh Nam này tre đúng là có công dụng lớn,” Lưu thị nhìn rừng tre rậm rạp, thật lòng cảm thán, “Xây nhà, làm đồ gia dụng, dẫn nước, giờ còn có thể đan dụng cụ phơi lương thực! May mà nhà mình gần rừng tre, lấy vật liệu tiện thật!”
Họ chọn chặt một số cây tre có độ tuổi vừa phải, chất lượng đồng đều, rồi kéo về sân. Vừa mới dọn dẹp xong, thím Tống đã đến, theo sau còn có thím Vương tốt bụng.
“Việt Việt, chị Lưu, chặt tre về rồi à? Tốt! Chúng ta bắt đầu làm luôn!” Thím Tống tính tình xởi lởi, không nói nhiều, cầm rựa lên bắt đầu làm mẫu cách chẻ một cây tre to, cách vót bỏ mắt tre, cách chẻ nan tre sao cho đều, mỏng vừa phải. Thím Vương ở bên cạnh phụ giúp.
Nghề này nhìn thì đơn giản, nhưng thực ra cần sự khéo léo và kinh nghiệm. Tống Thanh Việt học theo dáng vẻ của thím Tống cầm rựa, nhưng lại trông rất vụng về, không chẻ lệch thì cũng là dày mỏng không đều.
Thím Tống nhìn mà cười ngất: “Ôi chà cô tú tài của tôi ơi, đóng bàn ghế cô làm được, mà đan cái nong lại làm khó cô rồi! Cũng phải, đôi tay cầm bút nghiên mà làm việc này, đúng là làm khó cô! Từ từ thôi, không vội, nhìn này, cổ tay phải thế này, dùng sức phải đều...”
Thím Vương cũng cười trêu: “Thanh Việt đầu óc lanh lợi, làm ruộng chế t.h.u.ố.c là cao thủ, chứ mấy việc tỉ mỉ tay chân này ấy à, còn phải xem mấy bà già chúng tôi đây!”
Tống Thanh Việt bị nói đến ngượng chín mặt, tự giễu: “Việc đan nong này đúng là... chưa xem video ngắn nào dạy cả! Thật sự không biết!” Nàng lỡ miệng nói ra từ hiện đại.
“Vi... video gì cơ?” Thím Tống và thím Vương đều không hiểu, nhìn nhau ngơ ngác. Lưu thị vội cười giải vây: “Con bé nói là trước kia chưa học bao giờ ấy mà! Hai chị chịu khó dạy nó với!” Tống Thanh Việt cũng vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, là chưa thấy bao giờ, chưa học bao giờ ạ. Các thím chỉ bảo thêm.”
Đùa thì đùa, nhưng người dạy rất tận tâm, người học cũng rất nghiêm túc. Dưới sự chỉ dẫn tận tình của thím Tống và thím Vương, Tống Thanh Việt và Lưu thị dần nắm được kỹ thuật. Tuy tốc độ hơi chậm, nhưng nan tre chẻ ra cũng đã ra hình ra dáng.
Tiếp theo là đan. Thím Tống giải thích: “Thực ra cũng đơn giản, giống như đan chiếu thôi, đan các nan dọc nan ngang vào nhau, đan cho khít một chút, không để hở, kẻo lọt thóc là được. Chúng ta đan tấm to một chút, phơi được nhiều!”
