Lưu Đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 193
Cập nhật lúc: 03/12/2025 10:13
Mái tranh, thực sự khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Yêu vì dễ kiếm vật liệu, chi phí rẻ; hận vì độ bền quá kém!
Lĩnh Nam mưa nhiều, đặc biệt là mùa mưa, cỏ tranh cực dễ bị ẩm mốc, mục nát rất nhanh. Mùa hè năm nay, mái tranh nhà nàng đã bị dột rất nhiều lần, mỗi lần bên ngoài mưa to là trong nhà mưa nhỏ, cảnh tượng nàng cùng mẹ và em gái vội vàng dùng chậu thau hứng nước vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Vá rồi lại dột, dột lại vá, quả thực phiền phức vô cùng.
Dùng ngói đương nhiên là tốt nhất, kiên cố bền bỉ, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Hơn nữa là người hiện đại, Tống Thanh Việt rất thích tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói, nghe rất êm tai, rất chữa lành.
Nhưng nung ngói là việc đòi hỏi kỹ thuật, hiện tại họ một không có lò nung, hai không có kỹ thuật, khối lượng công việc lại quá lớn, căn bản không thực tế.
“Haizz, cái mái nhà này biết làm sao cho tốt đây...” Tống Thanh Việt nhìn chằm chằm vào đường nét mái nhà trên bản vẽ, lẩm bẩm, có chút khó xử.
Đúng lúc này, một giọng nói oang oang từ xa vọng lại, phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi sớm: “Việt Việt! Nghe nói cháu muốn xây thêm nhà à? Ha ha ha, chuyện tốt đấy! Thúc đến xem cháu định làm thế nào, có chỗ nào giúp được không!”
Người chưa tới, tiếng đã tới trước, là Tống Đại Xuyên.
Tống Thanh Việt vội vàng nghênh đón: “Thúc, ngài đến đúng lúc lắm! Cháu đang phát sầu đây!”
Tống Đại Xuyên bước đi như rồng như hổ vào sân, trên mặt nở nụ cười sảng khoái.
Sáng nay ông gặp Lưu thị đang giặt quần áo bên bờ suối, nghe bà vừa giặt vừa tự hào khoe chuyện con gái muốn xây nhà, “Việt Việt nhà tôi ấy à, nó bảo sẽ xây phòng riêng cho tôi đấy! Đến bản vẽ cũng vẽ xong rồi!”
“Bản vẽ là cái gì thế? Lưu đại muội tử, sau này được sống sung sướng, ở nhà đẹp thì phải bảo con bé Việt Việt kéo mọi người một cái nhé...”
Tống Đại Xuyên nổi m.á.u tò mò, lập tức chạy ngay sang đây.
“Sầu cái gì? Nói với thúc xem nào!”
Tống Đại Xuyên vung tay, ánh mắt đã dừng lại trên mấy tờ bản vẽ bảo bối trong tay Tống Thanh Việt, “Đây là bản vẽ của cháu hả? Mau cho thúc xem với! Mẹ cháu khen cháu lên tận mây xanh đấy!”
Tống Thanh Việt đưa bản vẽ qua, chỉ vào phần mái nhà, nói ra nỗi phiền não của mình: “Thúc xem, tường này, nền này, cháu đại khái đều đã tính xong. Nhưng cái mái nhà này... dùng cỏ tranh thì hay dột, phiền c.h.ế.t đi được. Dùng ngói thì hiện tại cháu không làm nổi... Cháu cũng chẳng biết nung ngói!”
Tống Đại Xuyên nhận lấy bản vẽ, ông tuy không biết chữ nhưng hình vẽ thì nhìn hiểu.
Nhìn bản vẽ ngôi nhà có kết cấu rõ ràng, bố cục hợp lý kia, trong mắt ông lóe lên sự kinh ngạc và tán thưởng nồng đậm, gật đầu liên tục: “Tốt! Vẽ tốt lắm! Rành mạch rõ ràng! Việt Việt nhà ta đúng là một nhân tài nhỏ! Nhà này to đấy, có cả Đông sương Tây sương, lại có sảnh đường và hai bên chính phòng! Đủ ở!”
Nghe thấy vấn đề nan giải của Tống Thanh Việt, ông cười ha hả, vỗ n.g.ự.c đầy tự tin: “Ta tưởng chuyện gì khó khăn cơ! Hóa ra là chuyện này à? Thúc có cách!”
“Cách gì ạ?” Mắt Tống Thanh Việt sáng lên, vội vàng hỏi.
“Vỏ cây sam!” Tống Đại Xuyên thốt ra ba chữ, giải thích, “Trước kia ở thôn quê quán của ta, mọi người xây nhà nếu không có tiền mua ngói thì trên lớp cỏ tranh hoặc rơm rạ đã lợp, sẽ phủ kín lên một lớp vỏ cây sam! Thứ đó vừa dai vừa không thấm nước, nén thật chặt xuống thì một giọt mưa cũng không lọt! Dùng được bảy, tám năm cũng không cần thay mái, bền hơn dùng mỗi cỏ tranh nhiều!”
Ông càng nói càng hăng, chỉ về hướng núi sau nhà: “Núi sau nhà ta đây cây sam cũng nhiều lắm! Cây nào cây nấy mọc thẳng tắp! Thân cây vừa khéo dùng làm xà nhà và cột trụ, chắc chắn lắm! Vỏ cây bóc ra phơi khô chính là vật liệu tốt có sẵn! Tường cháu dùng tre, mái dùng vỏ cây sam phủ lên cỏ tranh, xà nhà dùng gỗ sam, ngôi nhà này đảm bảo vừa chắc chắn vừa thoải mái!”
Lời mô tả của Tống Đại Xuyên như vén mây thấy mặt trời, trong nháy mắt giải quyết nỗi băn khoăn lớn nhất của Tống Thanh Việt!
