Lưu Đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 28
Cập nhật lúc: 02/12/2025 08:09
Hôm nay là vận may gì đây?!!
Nén lại cơn kích động lại trào dâng, nàng cẩn thận dùng cuốc đào lớp đất bên khe đá, quả nhiên đào ra được mấy củ rễ mập mạp, hình trứng thuôn dài, màu trắng ngà, đúng là Thiên ma!
Tuy số lượng không nhiều, nhưng củ nào củ nấy đều rất tốt!
Khi bóng dáng nàng lại xuất hiện bên dòng suối nhỏ trước nhà, liền lập tức thấy mẫu thân và các em đang lo lắng đứng chờ ở cổng sân, hoàng hôn đang rải những tia sáng cuối cùng xuống khe núi.
Tống Thanh Việt mặt tuy mệt mỏi nhưng nụ cười vô cùng rạng rỡ, vỗ vỗ cái sọt.
“Nương, Khê Khê, hôm nay chúng ta thật sự có thu hoạch lớn!”
Trở vào phòng, Tống Thanh Việt lấy hết mọi thứ trong sọt ra.
“Nương, hôm nay con đào được một cây nhân sâm, mấy củ thiên ma, ngày mai người đem chúng rửa sạch rồi phơi khô ngoài sân. Mang mấy thứ này đi bán, chắc cũng đủ đổi hai cái cuốc, hai con d.a.o bổ củi! Ngày mai con tiếp tục vào núi xem sao, tranh thủ tìm thêm ít sản vật núi rừng, đổi thêm tiền, sắm sửa thêm ít đồ dùng sinh hoạt.” Tống Thanh Việt vui vẻ nói, Lưu thị cũng mừng rỡ ra mặt.
Sau khi giao Thiên ma và nhân sâm cho Lưu thị, Tống Thanh Việt dốc ngược cái sọt xuống đất, đổ ra một ít nấm và bồ công anh non mà nàng tiện tay hái.
“Nương, tối nay chúng ta nấu nấm và rau dại này với thịt chuột tre nhé!” Hôm đào khoai mỡ bắt được hai con chuột tre, vẫn còn một con chưa ăn, được Lưu thị hun khói cất đi.
“Tuyệt quá, được ăn nấm hầm chuột tre rồi, Dữ Nhi và Ngật Nhi đều thích ăn!” Tống Ngật và Tống Dữ hưng phấn reo lên.
“Được, Việt Việt hôm nay cũng vất vả rồi, hôm nay chúng ta thêm cơm!” Lưu thị cũng cười.
Trên bàn cơm tối, nồi nấm hầm chuột tre tuy thơm nức mùi thịt, nấm lại mềm mượt, nhưng vì thiếu muối để dậy lên vị ngọt, nên ăn vào cứ thấy thiếu đi cái hồn cốt quan trọng nhất.
Tống Ngật và Tống Dữ ăn đến miệng mỡ màng, nhưng vẫn không nhịn được mà thì thầm: “Tỷ tỷ, thịt mà mặn thêm một chút nữa thì càng thơm.”
Tống Nghiên Khê cũng lặng lẽ gật đầu, ăn từng miếng nhỏ, rõ ràng cũng đang thèm vị mặn.
Lưu thị lộ vẻ áy náy và bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Là nương vô dụng, ngay cả chút muối cũng…”
“Nương, không phải lỗi của người.” Tống Thanh Việt lập tức ngắt lời tự trách của bà, đầu óc vận động nhanh nhạy, “Chuyện muối, con có cách! Không chỉ có muối, mà biết đâu còn tìm được thêm một loại sản vật núi rừng quý giá nữa!”
“Thật sao?” Lưu thị và Tống Nghiên Khê đồng loạt ngẩng đầu, mắt tràn đầy mong đợi và nghi hoặc. Muối là thứ quý giá, đâu có dễ kiếm như vậy?
“Thật!” Giọng Tống Thanh Việt chắc nịch, trong đầu hiện rõ hình ảnh mà giáo sư đại học từng giảng, “Con nhớ đã đọc được trong một quyển sách tạp lục, nói rằng Lĩnh Nam có một loại cây, gọi là cây Diêm Phu (cây muối), quả của nó vừa mặn vừa chua, có thể nấu ra muối sương! Hơn nữa, trên loại cây này thường ký sinh một loại d.ư.ợ.c liệu gọi là ‘Ngũ bội tử’, vô cùng trân quý!”
“Trên cây… có thể mọc ra muối?” Lưu thị cảm thấy chuyện này thật khó tin, như là chuyện nghìn lẻ một đêm.
“Không phải mọc ra muối trực tiếp, mà là vị của quả có thể tinh luyện ra muối.” Tống Thanh Việt cố gắng giải thích một cách dễ hiểu nhất, “Ngày mai con sẽ đi tìm loại cây này! Tìm được rồi, sau này có khi chúng ta không thiếu muối ăn, mà Ngũ bội t.ử còn có thể bán lấy tiền!”
Viễn cảnh này khiến cả nhà đều phấn chấn. Mặc dù vẫn cảm thấy khó tin, nhưng Tống Thanh Việt đã hết lần này đến lần khác chứng minh khả năng “không gì là không thể” của mình, khiến họ nguyện ý tin tưởng.
Đêm đó, Tống Thanh Việt ngủ rất say, trong mơ đều là những chùm quả phủ đầy muối sương trắng.
Ngày hôm sau, nàng vẫn thức dậy từ sớm.
Có mục tiêu rõ ràng, hành động của nàng càng thêm dứt khoát. Mang theo d.a.o bổ củi, cuốc, sọt và nước, nàng lại một lần nữa bước vào núi rừng mờ sương.
Mục tiêu hôm nay rất rõ ràng – tìm cây Diêm Phu.
Nàng dựa vào đặc điểm trong trí nhớ, tập trung tìm kiếm ở những sườn núi chan hòa ánh nắng, ven rừng hoặc bờ suối. Cây Diêm Phu thích môi trường ấm áp, ẩm ướt, vỏ cây màu xám nâu, cành non mọc đầy lông tơ màu nâu, lá của nó là lá kép lông chim lẻ, cuống lá có cánh, những đặc điểm này rõ ràng như được khắc trong đầu nàng.
