Lưu Đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 65
Cập nhật lúc: 03/12/2025 00:02
“Hò dô! Khối này to! Nào, đưa đòn gánh cho ta!”
“Cẩn thận chân, đừng để đá đè!”
“Bên này, bên này, nạy nó lên!”
Tiếng hò dô, tiếng kim loại va vào đá chan chát, tiếng đá nặng bị nạy lên lăn ầm ầm vang lên liên hồi. Họ sức vóc khỏe mạnh, lại có kinh nghiệm, biết cách nạy những tảng đá lớn, biết cách phối hợp sức lực.
So với sự bất lực của hai mẹ con Tống Thanh Việt trước đó, hiệu suất cao hơn không biết bao nhiêu lần. Những tảng đá vôi màu xám than khổng lồ bị nạy lên khỏi chân núi, tách ra, sau đó dùng đòn gánh khiêng đến điểm tập kết, rất nhanh đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Một nhóm khác thì đi sâu vào rừng trúc và bụi rậm sau núi. Tiếng chặt cây “xoèn xoẹt”, những cây tre to bằng miệng bát, những cây gỗ tạp to bằng bắp tay lần lượt ngã xuống. Họ vung rựa dứt khoát, tỉa cành, c.h.é.m gỗ thành những đoạn vừa phải, rồi dùng dây mây bó chặt lại, từng bó một khiêng đến gần chỗ tập kết đá. Tiếng thở dốc nặng nhọc, tiếng bước chân thình thịch, tiếng củi va vào nhau đan xen, tràn ngập cảm giác về sức mạnh.
Tống Thanh Việt và Lưu thị cũng không nhàn rỗi, Lưu thị dắt Tống Nghiên Khê ở nhà bận rộn nấu nước, chuẩn bị cho bữa trưa. Tống Thanh Việt thì chạy đi chạy lại, vừa phối hợp vừa chỉ huy, đảm bảo chất lượng và số lượng của đá và củi.
Toàn bộ khung cảnh vô cùng khí thế, chỉ trong hai ngày, số đá vôi và củi lửa cần thiết đã chất lên với tốc độ mắt thường có thể thấy, vượt xa kỳ vọng ban đầu của Tống Thanh Việt, đủ để nàng thử nghiệm cái lò nhỏ mấy mẻ!
Chạng vạng, lúc trả công, đám đàn ông cầm lấy những miếng thịt khô nặng trịch, thơm phức, mặt ai cũng cười toe toét, rối rít cảm ơn:
“Lưu tẩu tử, Tống cô nương, sau này còn có việc nặng thế này, cứ gọi nhé!”
“Thịt này ngon quá! Tối nay bọn trẻ ở nhà chắc vui lắm!”
Nhìn nụ cười mãn nguyện của mọi người và đống vật liệu chất như núi, Tống Thanh Việt và Lưu thị nhìn nhau cười, tuy đã bỏ ra số thịt khô quý giá, nhưng đổi lại là hy vọng phá vỡ bế tắc, tất cả đều đáng giá.
Những người dân làng đến giúp đã nhận thù lao là thịt khô, vui vẻ ra về, khe núi trở lại yên tĩnh, chỉ còn lại hai mẹ con Tống Thanh Việt và Lưu thị, đối mặt với thử thách thực sự —— xây dựng một cái lò có thể nung ra vôi sống.
Người trong thôn bàn tán xôn xao, những ánh mắt tò mò thường xuyên hướng về sườn núi nhỏ ở hạ lưu con suối.
Khi họ nghe được tin Tống Thanh Việt thu thập đá và củi lửa là để xây một cái “bếp” kỳ quái, lại còn dùng để “nung đá”, các loại nghi ngờ và chế nhạo liền mọc lên như nấm sau mưa.
“Nung đá? Ta sống hơn nửa đời người, chỉ nghe nói nung gốm nung sứ, chưa từng nghe đá mà cũng nung được! Con bé nhà họ Tống này bị ngốc à? Trước đó còn nói dùng đá là để đắp nền ruộng, hóa ra là dùng để nung à!”
“Chắc là sợ người khác thấy mẹ con họ ngốc đấy! Chứ không thì việc gì phải bịa cớ để mọi người đốn củi, khiêng đá cho họ!”
“Làm trò vớ vẩn! Thịt khô ngon không lo ăn, lại đem đi nhờ người đào đá đốn củi, chỉ để xây một cái ụ đất vô dụng?”
“Chà, dù sao cũng là tiểu thư kinh thành tới, suy nghĩ đúng là khác chúng ta, toàn bày mấy trò vô bổ.”
“Ta thấy á, là do lần trước khai hoang đầm lầy không thành, mất mặt, nên cố tìm việc gì đó làm, tỏ vẻ mình có bản lĩnh ấy mà!”
Lão Trần càng gặp ai cũng nói: “Cứ chờ xem! Nếu thứ đó mà nung ra được cái gì ra hồn, lão đây họ Trần sẽ viết ngược lại!”
Những lời đàm tiếu đó ít nhiều cũng truyền đến tai Tống Thanh Việt và Lưu thị. Lưu thị trong lòng nín một cục tức, nhưng lại không thể phát tác, chỉ là lúc làm việc càng thêm im lặng và dùng sức.
Tống Thanh Việt thì như thể không nghe thấy gì, toàn bộ tâm trí nàng đều tập trung vào việc làm thế nào để biến bản thiết kế trong đầu thành hiện thực.
Chỗ nàng chọn để xây lò là một chỗ lõm tự nhiên trên sườn núi, kế hoạch là lợi dụng chính vách núi làm một phần của thành lò, giảm bớt công sức.
Bước đầu tiên là dọn dẹp mặt đất và đá vụn ở chỗ lõm, đào sâu xuống, tạo thành một đường hầm kiểu bán âm (nửa chìm dưới đất).
Việc này cũng không hề dễ dàng. Đất bùn lẫn lộn đá vụn, phải từng cuốc từng cuốc đào lên, từng sọt từng sọt vận chuyển ra ngoài.
Mới đào được một lúc, Tống Thanh Việt đã thở hồng hộc, lòng bàn tay lại một lần nữa bị mài đến đỏ bừng. Lưu thị thương con gái, giành lấy cuốc mà ra sức đào, mồ hôi ướt đẫm tóc mai và lưng áo.
