Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn - Chương 124
Cập nhật lúc: 05/09/2025 19:13
“Không có mà, ta chỉ muốn đến nhìn hắn một chút thôi, hoàn toàn không có ý định ngủ cùng hắn.” Nhạc Quy vừa nói, vừa rụt cổ bước vào, chủ động đóng cửa lại, sau đó chạy chậm đến bên cửa sổ, định tạm nằm dưới đất qua một đêm.
Đế Giang liếc nàng một cái, nhẹ búng tay, căn phòng vốn đang sáng rực như ban ngày lập tức tối sầm xuống.
Trong phòng ngủ lập tức yên tĩnh hẳn, tiếng hít thở cũng nhỏ đến gần như không nghe được. Nhạc Quy vốn quen ngủ giường, giờ phải nằm đất cứng ngắc, trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Đến lần thứ năm lăn qua lộn lại, Đế Giang mới nhàn nhạt lên tiếng: “Bản tôn là trời sinh ma thể, bất kể tu vi cao thấp, riêng thân thể này thôi đã không phải người thường có thể sánh được. Ngươi chỉ là một phàm nhân nhỏ bé, một chút linh lực cũng chịu không nổi, xác định thật sự có thể làm gì cùng bản tôn sao?”
Nhạc Quy ngẩn người, sau khi hiểu ra ý hắn đang nói gì thì mặt lập tức đỏ bừng.
Đế Giang không nói thêm câu nào nữa, nhắm mắt lại ngủ. Chỉ còn lại một mình Nhạc Quy lăn qua trở lại.
Một lúc lâu sau, khi nhiệt nơi gương mặt đã tản bớt, Nhạc Quy bỗng nảy sinh một nghi vấn, rõ ràng trước đó Đế Giang còn không hiểu nàng đang giận gì, cớ sao giờ lại bỗng dưng thấu suốt đến vậy? Rõ ràng khi nàng đứng trong viện cũng không hề nói ra những điều trong lòng mà?
Sau khi ngủ giường không được lại phải nằm đất, đúng thật là một kiểu tra tấn tinh thần. Nhạc Quy lăn qua lăn lại, bị mấy viên ngọc cứng lạnh trong tấm trải dưới đất cấn vào người đến khó chịu, liền cố tình thở dài thườn thượt. Đáng tiếc, người trên giường chẳng hề động đậy lấy một cái. Nhạc Quy hiểu rõ tu vi của Đế Giang, trừ khi hắn cố ý lờ nàng đi, nếu không chỉ cần nàng thở mạnh một cái, hắn cũng nghe thấy hết.
Đêm nay, định là vô duyên với giấc ngủ rồi!
Nhạc Quy lại thở dài một tiếng, mười lăm phút sau, nằm trên sàn thiếp đi lúc nào không hay.
Trong phòng đốt huân hương an thần, mãi đến khi ánh mặt trời tràn ngập khắp nơi, nàng mới miễn cưỡng tỉnh lại. Trong lúc còn ngái ngủ, nàng theo phản xạ trở mình, tiện tay kéo chăn ôm lấy.
Kéo chăn?
Nhạc Quy bỗng mở choàng mắt, lúc này mới phát hiện mình vẫn nằm ở cạnh cửa sổ, nhưng chẳng biết từ bao giờ đã có thêm một tấm đệm và chăn gối. Nhìn sang giường bên kia, giờ phút này đã trống trơn, bóng người vốn nên nằm đó cũng không thấy đâu.
Ý thức được điều gì, Nhạc Quy bật cười khúc khích vài tiếng, tâm trạng vô cùng tốt mà ngồi dậy.
“Nhạc cô nương, người tỉnh rồi sao?” Ngoài cửa, thị nữ nghe thấy tiếng thở thay đổi liền lên tiếng hỏi một cách vui vẻ.
Nhạc Quy dừng một chút rồi đáp: “Tỉnh rồi.”
“Vậy nô tỳ có thể vào hầu hạ người rửa mặt chải đầu được chứ?”
Nhạc Quy còn chưa kịp từ chối thì cửa đã bị đẩy ra, năm sáu thị nữ mang theo khay nối đuôi nhau bước vào, lôi nàng đến bàn trang điểm. Một người chải đầu, một người trang điểm, mấy người còn lại thì dựa theo nước da của nàng mà dùng pháp thuật điều chỉnh màu váy áo.
Nửa canh giờ sau, Nhạc Quy nhìn mỹ nhân trong gương mà suýt không nhận ra: “Đây là ta thật sao?”
Từ khi xuyên tới thế giới này, nàng chỉ biết buộc kiểu tóc đơn giản nhất, thường là tết hai b.í.m nhỏ rồi búi thành một vòng nửa trên đầu. Đây là lần đầu tiên tóc nàng được chải búi tỉ mỉ đến thế, lại còn điểm xuyết đầy trâm ngọc châu ngà.
Nàng đưa tay sờ thử các món trang sức tinh xảo trên tóc, rồi tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt mình, đôi mày lá liễu khẽ cong, ánh mắt được trang điểm mềm mại quyến rũ, môi cũng được tô điểm đúng độ, hai gò má ửng hồng như sương sớm, đến chính nàng còn phải kinh ngạc vì vẻ đẹp ấy.
“Nhạc cô nương vốn đã đẹp sẵn, trang điểm một chút lại càng rực rỡ chói mắt.” Thị nữ dẫn đầu kéo tay nàng mỉm cười. Hai người khác lập tức giúp nàng thay xiêm y. Nhạc Quy còn chưa kịp xấu hổ thì đã bị mặc vào một bộ váy áo phấn nhạt.
Xiêm y mềm mại, người càng thêm dịu dàng. Nhạc Quy nhìn vào gương, theo bản năng ưỡn lưng thẳng.
“Thật là đẹp quá.”
“Đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt nổi, khó trách tôn thượng lại quý trọng Nhạc cô nương như thế.”
“Nhạc cô nương đúng là người đẹp nhất mà ta từng gặp.”
Nhạc Quy bị khen đến lâng lâng, cứ thế mơ mơ hồ hồ đi ra ngoài. Ai ngờ vừa mở cửa liền chạm mặt A Hoa đang từ phòng bên cạnh bước ra.
A Hoa hôm nay cũng thay váy áo, mặc một bộ vàng nhạt, tóc dài được tết gọn thành hai bím, điểm xuyết vài đóa hoa nhỏ cùng màu với y phục, trông tươi sáng đáng yêu vô cùng.