Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 31 (1)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 11:05
31. Thật là vạn phần may mắn trong bất hạnh
Thế giới Tu tiên hành sự thoáng đạt, đừng nói đàn ông với đàn ông, ngay cả người với thú cũng là chuyện bình thường… nhưng hắn chưa từng nghĩ Thiếu chủ lại thích đàn ông nha! Trước đây sao không phát hiện hắn có sở thích này cơ chứ?!
Không đúng, người mà hắn vẫn luôn tìm kiếm, nghe Tôn thượng nói tên là Tiêu Tịch Hòa, không phải là con gái sao? Đệ tử Hợp Hoan Tông, hẳn là con gái chứ? Hay là Hợp Hoan Tông còn nhận cả đệ tử nam?
Cả người Lâm Phàn đều rối bời, ngay cả đòn tấn công của quạ cũng không để ý.
Tạ Trích Tinh thuận tay giúp hắn diệt một con: “Còn không mau làm việc?”
Lâm Phàn đột nhiên hoàn hồn, tâm trạng phức tạp nhìn Tạ Trích Tinh: “Hắn hại ngươi gặp tai ương này, ngươi không nên hậ/n thấu xư/ơng sao? Tại sao còn muốn giúp hắn?”
Tạ Trích Tinh dừng lại một chút, hồi lâu mới nhàn nhạt mở lời: “Trước khi ta tính sổ với nàng, nàng phải sống sót an toàn cho ta.”
…Đây là loại ngữ lục tình yêu ngư/ợc luyến gì thế này, thiếu điều khắc bốn chữ ‘tình cũ khó quên’ lên trán rồi. Lâm Phàn nhớ đến những đau khổ mà Tạ Trích Tinh phải chịu đựng những ngày này, không khỏi thở dài một tiếng: “Biết sớm ngươi thích kiểu này, huynh đệ ta đã hy sinh một chút rồi, đỡ phải chịu khổ của người ngoài.”
Tạ Trích Tinh: “?”
Chưa kịp hiểu ý hắn là gì, Lâm Phàn đã hóa bi phẫn thành sức mạnh, vung d/ao ch/ém của mình ra sức c/hém g/iết quạ. Quạ hùa nhau bị ch/ém rơi xuống đất, m/áu th/ịt lẫn lộn với thứ gì đó lấp lánh.
Sự phát đ/iên đột ngột của hắn khiến những người xung quanh đều nhẹ nhõm, mặc dù Tạ Trích Tinh rất đáng sợ, nhưng không thể phủ nhận chỉ cần ở gần một chút, áp lực bị bao vây sẽ giảm đi nhiều, vì vậy không ít tu sĩ đều lặng lẽ tiếp cận, hình thành một vòng vây nhỏ xung quanh hắn và Lâm Phàn.
Tiêu Tịch Hòa chật vật đối phó với quạ, nhân lúc rảnh rỗi còn liếc nhìn về phía Tạ Trích Tinh, x/ác nhận hắn bình an vô sự rồi mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục đối phó với đám quạ khó nhằn này.
Tạ Trích Tinh phớt lờ ánh mắt lo lắng của nàng, tiếp tục làm chưởng quầy rũ tay, dựa vào sự bảo vệ của Lâm Phàn.
Các tu sĩ g/iết chóc hồi lâu, lũ quạ cuối cùng cũng có xu hướng giảm bớt, nhưng chưa kịp để mọi người thở phào nhẹ nhõm, liền có thứ màu trắng pha lẫn xanh xám b/ắn ra từ trong bầy quạ rơi xuống.
Mọi người đều sững sờ, Man Yêu Nhi dùng sức lau sạch thứ dính trên mặt, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi kinh hãi kêu lên: “Là ph/ân chim a a a a a!”
Mọi người: “…”
Tu sĩ thích sạch sẽ, chú trọng bụi không dính áo, đa số người ở đây tuy là tu sĩ cấp thấp, nhưng cũng đã tẩy trần và tịch cốc nhiều năm, kết quả hôm nay bị ph/ân chim tấn công ngay mặt, cú sốc không hề nhỏ hơn việc bị ch/ém một n/hát d/ao.
Mọi người lập tức sụp đổ tâm lý, tiếng kêu kinh hoàng vang lên liên tục, ba người của Dược Thần Cốc cũng không khá hơn là bao, vừa luống cuống lấy áo ngoài trùm lên đầu, vừa phải đề phòng quạ tập kích lén.
Trong đám đông, chỉ có Tạ Trích Tinh là may mắn thoát nạn, xung quanh thân thể như có một bức tường khí vô hình, trực tiếp ngăn chặn đòn tấn công bằng p/hân chim của quạ.
Lâm Phàn đầu đầy p/hân chim quay lại, thấy hắn vẫn bình tĩnh như lúc đầu… Sao có thể không bình tĩnh được? Đòn tấn công của lũ quạ này đối với hắn căn bản không có tác dụng! Lâm Phàn dứt khoát, trực tiếp định xáp lại gần Tạ Trích Tinh: “Bảo vệ ta đi Thiếu chủ!”
Tạ Trích Tinh ghét bỏ lùi lại một bước: “Cút ngay.”
“…Ngươi ghét bỏ ta? Ngươi lại ghét bỏ ta? Cả người ta đầy ph/ân chim là vì ai hả!” Lâm Phàn bi phẫn.
Tạ Trích Tinh lạnh lùng nhìn hắn: “Bản thân thực lực không đủ, trách ai?”
“Phụt…”
Không xa vang lên một tiếng cười khẽ, hai người đồng thời quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt của Trần Oánh Oánh.
Trần Oánh Oánh khoác áo của Cổ U, được người của Đế Âm Các bảo vệ ở trung tâm, nên trên người cũng sạch sẽ như Tạ Trích Tinh. Nàng không ngờ việc nghe lén bị phát hiện, nhất thời có chút ngượng ngùng gật đầu, còn chưa kịp nói gì, liền bị Cổ U che khuất tầm nhìn.
“Cô nương này thật xinh đẹp,” Lâm Phàn cảm thán, “Vừa rồi ở bên ngoài ta đã thấy rồi… Thiếu chủ có phải nàng cũng có chút ý với ngươi không?”
“Không biết.” Tạ Trích Tinh không hứng thú với chủ đề này.
Lâm Phàn nghĩ đến điều gì đó, lập tức muốn nói rồi lại thôi, nhưng nén được một lúc vẫn không nhịn được mở lời: “Thiếu chủ, thật ra ta thấy ngươi không cần tự giới hạn bản thân, nghĩ rằng lần đầu tìm người như thế nào, sau này cũng phải tìm người như thế đó, cô nương xinh đẹp… tốt hơn đàn ông xinh đẹp nhiều.”
Tạ Trích Tinh không hiểu, vừa định hỏi, liền nghe thấy Liễu An An kinh hô một tiếng: “Tiểu sư muội!”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, Hứa Như Thanh đã kịp kéo Tiêu Tịch Hòa vào lòng, nhưng vẫn chậm một bước, cánh quạ s/ắc bén sượt qua má nàng, để lại một vết m/áu trên mặt.
Ánh mắt Tạ Trích Tinh đột nhiên tối sầm lại, lạnh mặt rút ra Trường kiếm cán xanh lưỡi đỏ, uy áp mạnh mẽ đến mức gần như đè bẹp tất cả mọi người. Lâm Phàn đầu tiên là sững sờ, sau đó thấy Hứa Như Thanh đang kéo một cô gái nhỏ, trong lòng thịch một tiếng: “Thiếu chủ ngươi bình tĩnh chút…”
Vì chuyện nhỏ này mà động đến Nhận Hồn Kiếm không đáng đâu! Đáng tiếc những lời còn lại chưa kịp nói ra, Tạ Trích Tinh đã ra tay rồi. Lâm Phàn không đành lòng nhìn nữa, vội vàng quay mặt đi.
Rất lâu sau, hắn cẩn thận hé mở một con mắt, liền thấy tất cả mọi người đều đờ đẫn đứng đó, dưới chân mỗi người là một đống x/ác quạ dày đặc, còn đôi nam nữ ở cách đó không xa, lúc này vẫn đứng yên không hề hấn gì.
…Ừm? Lâm Phàn quay đầu nhìn Tạ Trích Tinh.
Tạ Trích Tinh mặt không biểu cảm, thu Nhận Hồn lại rồi đi thẳng về phía trước, Lâm Phàn thấy vậy vội vàng đi theo.
Khi hai người đi ngang qua ba người của Dược Thần Cốc, Tạ Trích Tinh chậm lại một giây, liếc nhìn v/ết th/ương trên mặt Tiêu Tịch Hòa rồi bỏ đi. Lâm Phàn thì chậm lại hai bước, cười lạnh một tiếng với Tiêu Tịch Hòa.
Tiêu Tịch Hòa: “…”
Hai người này đi rồi, mọi người vẫn còn đang ngẩn ngơ, cho đến khi có người nói: “Cũng quá mạnh rồi…”
Trong rừng núi liền như dầu sôi nhỏ nước, đột nhiên trở nên náo nhiệt.
“Thật đáng sợ, chỉ cần một kiếm liền mạnh hơn ngàn quân vạn mã, thảo nào các Tiên môn lại kiêng kỵ đến vậy.”
“Nhìn như vậy, Tu tiên giới thực lực yếu hơn nhiều, tiền đồ đáng lo ngại quá!”
“Nếu chúng ta cũng có thể xuất hiện một thiên tài như vậy thì tốt rồi…”
Mọi người cảm thán, không kịp dọn dẹp y phục, liền bắt đầu cúi xuống bới từ x/ác quạ ra những thứ lấp lánh kia. editor: bemeobosua. Tiêu Tịch Hòa vốn dĩ toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người Tạ Trích Tinh đã rời đi, thấy vậy cũng nhặt một viên.
To bằng móng tay, lấp lánh, giống như pha lê.
