Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 32 (1)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 11:05
32. Hòn đá thử vàng qu/an h/ệ vợ chồng
Ước chừng cũng biết việc mình bắt một người Trúc Cơ phải phản công Kim Đan là chuyện vô lý đến mức nào, Tạ Trích Tinh chỉ mắ/ng Tiêu Tịch Hòa một câu, rồi rũ mắt nhìn người dưới chân.
Cổ U nằm mơ cũng không ngờ nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim (kẻ phá đám), hơn nữa còn là người hắn ghét nhất, lập tức ng/hiến răng cố gắng phản kháng.
Tạ Trích Tinh nhìn hắn vùng vẫy dưới chân mình, đáy mắt thoáng qua một tia châm chọc, dùng chút sức liền gi/ẫm n/át xư/ơng sống của hắn.
Cổ U đau đớn thút thít một tiếng, toàn bộ cơ thể đột nhiên không cử động được nữa. Tạ Trích Tinh cười lạnh một tiếng, một cước đá bay hắn ra xa.
Cổ U văng đi rất xa, lại ngã mạnh xuống đất, khóe môi lập tức trào ra một chút bọt m/áu. Tạ Trích Tinh mặt không biểu cảm bước tới, đang định kết liễu hắn bằng một kiếm, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
“Lại đây.” Hắn nói.
Tiêu Tịch Hòa vẫn còn đang ngẩn người, nghe vậy giật mình vội vàng chạy lại.
“G/iết hắn.” Tạ Trích Tinh nhàn nhạt nói.
Tiêu Tịch Hòa mơ màng chớp mắt, hồi lâu không thể tin được chỉ vào mình: “Ta?”
“Chứ còn ai?” Tạ Trích Tinh không quen nhìn vẻ vô dụng của nàng, “Hắn hạ cổ ngươi, lại muốn g/iết ngươi, ngươi định cứ thế cho qua sao?”
“Đương, đương nhiên không phải.” Tiêu Tịch Hòa căng thẳng trả lời.
“Vậy thì g/iết hắn.” Tạ Trích Tinh nói xong, rút Nhận Hồn của mình ra, trực tiếp đưa cho nàng.
Tiêu Tịch Hòa do dự một lát, vẫn đưa tay ra đỡ.
Nhận Hồn Kiếm được rèn từ Vạn Niên Huyền Thiết, mặc dù hình dáng mỏng manh, nhưng nặng đến mấy ngàn cân, khoảnh khắc Tạ Trích Tinh buông tay, Tiêu Tịch Hòa trực tiếp bị đè sụp xuống đất.
“Ọe…” Cảm giác như sắp bị đè đến n/ôn m/ửa rồi.
Tạ Trích Tinh: “…”
“...Ma tôn, cứu ta.” Tiêu Tịch Hòa khó khăn mở lời.
Tạ Trích Tinh kéo khóe môi một cái, giơ tay triệu hồi Nhận Hồn.
Nhận Hồn lại không chịu đi, đè trên người Tiêu Tịch Hòa bất động.
“Về đây.” Tạ Trích Tinh không vui.
Nhận Hồn lúc này mới khẽ run một tiếng, luyến tiếc quay về tay Tạ Trích Tinh.
Tiêu Tịch Hòa thở phào nhẹ nhõm, vật lộn bò dậy khỏi mặt đất.
“G/iết hắn.” Tạ Trích Tinh ra lệnh.
Tiêu Tịch Hòa nuốt nước bọt: “Gi, g/iết bằng cách nào?”
“Pháp khí của ngươi đâu?” Tạ Trích Tinh hỏi xong, mới phát hiện túi Càn Khôn bên hông nàng không còn, áo choàng trên người không còn, ngay cả giày trên chân cũng không còn.
Tiêu Tịch Hòa chỉ cảm thấy hắn dường như sắp nổi bão, nhưng không biết vì lý do gì mà nổi giận.
“P/hế v/ật.” Tạ Trích Tinh mặt không biểu cảm.
Tiêu Tịch Hòa: “…”
Sao còn mắ/ng người?
“Dùng linh lực hóa thành kiếm, g/iết hắn,” Tạ Trích Tinh nhẫn nhịn sự thiếu kiên nhẫn chỉ dẫn, “Chuyện này ít nhất cũng làm được chứ?”
“Được, được…” Tiêu Tịch Hòa nhìn Cổ U chỉ còn cái đầu có thể cử động trên đất, không ngờ phản diện lớn thứ hai của toàn bộ câu chuyện, lại sẽ ch/ết ở thời điểm c/ốt truyện còn chưa kịp mở ra.
Nàng hít sâu một hơi, thầm niệm chú pháp hóa ra một luồng linh lực ở đầu ngón tay, run rẩy đi đến gần Cổ U. Cổ U nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt đầy h/ận ý và không cam lòng, khiến lưng nàng lạnh toát từng hồi.
Đang lúc nàng bị hắn nhìn đến không dám tiến lại gần, một luồng linh lực xuyên qua phía sau nàng, trực tiếp đ/âm m/ù mắt Cổ U.
“Nhìn cái gì mà nhìn, ng/u x/uẩn c/hết đi được.”
Tiêu Tịch Hòa: “…”
“Nhanh lên.” Tạ Trích Tinh cau mày thúc giục.
Tiêu Tịch Hòa ai o/án đáp một tiếng, khó khăn giơ ngón tay lên, một lúc sau mặt khổ sở quay đầu: “Ma tôn, ta không làm được.”
“Hôm nay không phải hắn ch/ết, thì là ngươi t/an x/ác.” Tạ Trích Tinh lạnh lùng nhìn nàng.
Tiêu Tịch Hòa: “…Vậy nhất định là hắn c/hết.”
“G/iết.”
Tiêu Tịch Hòa: “…”
Cuộc thảo luận lại quay về điểm ban đầu, Tiêu Tịch Hòa lại nhìn về phía kẻ đ/iên nhỏ đang ngọ nguậy trên đất, cảm thấy mình sắp khóc đến nơi.
Nàng đến thế giới này nhiều năm như vậy, đã sớm quen với phong khí s/át nhân bất cứ lúc nào ở đây, nàng cũng là một trong những n/ạn nh/ân của phong khí này, cũng từng vì vậy mà chịu thiệt lớn… editor: bemeobosua. Nhưng không có nghĩa là nàng có thể vứt bỏ quan niệm đã hình thành suốt bao năm qua, bảo nàng g/iết người, dù người đó là kẻ đã mấy lần muốn h/ại mình, nàng vẫn không đành lòng ra tay.
Giằng co hồi lâu, nàng muốn khóc không ra nước mắt nhìn Tạ Trích Tinh.
Tạ Trích Tinh cười lạnh một tiếng, trực tiếp kết liễu Cổ U.
Tiêu Tịch Hòa thở phào nhẹ nhõm ngã ngồi xuống đất, hồi lâu không đứng dậy.
Tạ Trích Tinh liếc nàng một cái, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: “Ngay cả g/iết người cũng không dám, đáng đời bị b/ắt n/ạt đến ch/ết.”
