Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 43 (1)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 11:12
43. Ngươi biết ta đối xử tốt với ngươi
Đối diện với sự chất vấn của Tạ Trích Tinh, Tiêu Tịch Hòa sững sờ trước, sau khi hoàn hồn liền phản bác ngay: “Ngươi đừng có nói bừa, ta có thành thân hay không ngươi không rõ sao?”
"Ta sao mà rõ được?" Tạ Trích Tinh hỏi ngượ/c lại.
Tiêu Tịch Hòa mở to mắt: “Ngươi nói xem?!” Lần đầu tiên ở Cốc Âm Trạch chật vật đến mức nào, hắn quên hết rồi sao?
Tạ Trích Tinh nhìn nàng đối diện rất lâu, bị thuyết phục: “Vậy tại sao ta không thể khắc dấu lên ngươi?”
Chỉ có người đã bị khắc dấu, mới không thể bị khắc dấu lần thứ hai.
“Làm sao ta biết được, có lẽ là nghiệp vụ của ngươi không thuần thục, niệm sai chú thuật.” Tiêu Tịch Hòa lại tựa vào lòng hắn, p/hân tích rõ ràng từng lý lẽ.
“Ngươi cũng chưa từng kết khế với ai, làm sao biết là không thể?” Dư âm chưa tan, Tiêu Tịch Hòa gan to hơn bình thường.
Tạ Trích Tinh cười lạnh một tiếng: “Bởi vì ta không phải ngươi.”
Tiêu Tịch Hòa: “…”
Đây là đổi cách m/ắng nàng ngốc đó.
Có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nh/ục, nàng lại ngồi dậy: “Chú thuật của ngươi chắc chắn là sai, nếu không ngươi dạy ta, ta khắc dấu ngươi thử xem.”
Tạ Trích Tinh liếc nhìn nàng một cái, giơ tay điểm phương pháp kết khế vào thức hải nàng. Tiêu Tịch Hòa giật mình một cái, tiêu hóa xong chủ động chạm trán hắn, editor: bemeobosua. vừa lẩm bẩm vừa bắt đầu thi pháp: “Nếu ta cũng thất bại, vậy thì chứng tỏ cách của ngươi là sai…”
Lời còn chưa dứt, một luồng linh lực trực tiếp đâ/m vào thức hải Tạ Trích Tinh, khắc lên thần hồn hắn dấu vết giống như sừng hươu. Tạ Trích Tinh rê/n khẽ một tiếng, sau lưng lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh, cánh tay ôm nàng theo bản năng s/iết ch/ặt.
Sau cơn đau đớn ngắn ngủi, chỉ còn lại cảm giác tê dại no đủ. Tạ Trích Tinh hoãn thần rất lâu, mới chậm rãi thở ra một hơi trọc khí: “Thành công rồi.”
“Thuật pháp không có vấn đề.” Tạ Trích Tinh ngước mắt, đồng tử đen láy như vừa được rửa sạch.
Tiêu Tịch Hòa mơ hồ: “Không có vấn đề... tại sao ta lại không được?”
Mỗi lần bị hắn nhìn thẳng như vậy, Tiêu Tịch Hòa lại sợ hãi, thế là đưa tay che mắt hắn: “Hay là ngươi thử lại lần nữa?”
Bàn tay ấm áp mềm mại che mắt, kèm theo là mùi mồ hôi mà hai người chưa kịp lau. Yết hầu Tạ Trích Tinh cử động, liền cúi người dựa vào tay nàng, Tiêu Tịch Hòa thấy vậy, vội vàng phối hợp áp trán vào hắn.
Tạ Trích Tinh kéo khóe môi, một vệt sáng lóe lên giữa hai trán đang chạm nhau, Tiêu Tịch Hòa buông mắt hắn ra, âm thầm mười ngón đan vào nhau với hắn, chờ đợi cơn đau đớn thần hồn bị khắc dấu trong truyền thuyết xuất hiện.
Tạ Trích Tinh không chịu bỏ cuộc, lại thử lần thứ hai, thứ ba, thử đến mức sắc mặt ngày càng lạnh, áp suất không khí quanh thân ngày càng thấp, cuối cùng không nhịn được đ/ấm n/át tảng đá bên cạnh. Tiêu Tịch Hòa sợ hãi tột độ, sợ rằng cú đ/ấm tiếp theo sẽ là vào đầu nàng.
“... Ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta ph/ân tích lại.” Nàng cười gượng mở lời.
Tạ Trích Tinh không vui: “Lý do thần hồn không thể khắc dấu chỉ có một, ta vừa nói rồi.”
“Không thể nào,” Tiêu Tịch Hòa vẫn trả lời tương tự, “Nếu ta đã thành thân với người khác, ít nhất cũng phải hành qua lễ Chu Công chứ?”
“Ngươi còn muốn hành lễ Chu Công với người khác?” Tạ Trích Tinh hỏi ngư/ợc lại.
Tiêu Tịch Hòa: “... Ngươi đừng vì tức giận mà cố ý gây sự chứ.”
Tiêu Tịch Hòa hít hít mũi, giả vờ không phát hiện ra hắn sắp nổi trận lôi đình: “Hơn nữa trước đây ngươi không phải đã nói sao, một người cả đời chỉ có thể kết một lần khế, nếu ta đã kết khế với người khác, tại sao vẫn có thể khắc dấu lên ngươi?”
“Cho dù đã kết khế, vẫn có thể khắc dấu lên người chưa bị khắc dấu, chỉ là không thể bị khắc dấu ng/ược lại,” Tạ Trích Tinh lạnh lùng nhìn nàng, “Do đó, khắc dấu lẫn nhau mới tính là kết khế, đơn phương khắc dấu, chỉ có thể tính là...”
Tiêu Tịch Hòa: “…”
Một khắc sau, Tiêu Tịch Hòa ba chân bốn cẳng xông vào phòng Sư phụ Sư nương, làm hai vị lão nhân gia giật mình suýt ch/ết.
Nàng cứng đầu chịu đựng lời mắ/ng của Sư phụ, cố chấp kể hết mọi chuyện, khóc nức nở lao vào lòng Sư nương: “Thật đáng sợ, Ma Tôn nói hắn bây giờ là thiếp của con…”
“Thiếp gì mà thiếp, con có phải là không cho hắn khắc dấu đâu,” Liễu Giang bực bội, “Là chính hắn khắc dấu không được trách ai?”
“Bình thường mà nói sao có thể khắc dấu không được, chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó, ông nghiên cứu kỹ một chút, nhanh chóng giúp bọn nó giải quyết.” Tân Nguyệt giục.
Vợ đã lên tiếng, Liễu Giang làm sao dám không nghe lời, thế là như gọi cún nhỏ ngoắc tay với Tiêu Tịch Hòa.
Tiểu Cún Tiêu lập tức nhanh nhẹn chạy tới, Liễu Giang khẽ hừ một tiếng, giơ tay kiểm tra thần hồn cho nàng.
Đêm đã khuya, ngay cả Dược Thần Cốc không có bốn mùa rõ rệt cũng lạnh lẽo, Tân Nguyệt thấy hai thầy trò ăn mặc phong phanh, thở dài một tiếng đi về phía cửa.
Đang định đóng cửa lại, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một bóng người màu đen đứng trong sân, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người hắn, thêm cho hắn một chút thanh lãnh.
Tuy quen thân với Tạ Vô Ngôn, nhưng Tân Nguyệt lại ít gặp Tạ Trích Tinh, lúc này bất ngờ đối diện ánh mắt, lại vẫn nhận ra hắn ngay lập tức.
Giống, thật sự rất giống, vừa giống cha lại vừa giống mẹ, là một đứa trẻ sinh ra đã rất đẹp, thảo nào tiểu đồ đệ nhà bà thích.
Tân Nguyệt cười cười, chủ động chào hỏi: “Vào trong đợi đi, chắc còn phải một lát.”
“Không cần, ta đợi ở đây là được.” Mặc dù không hài lòng chuyện họ dung túng Tiêu Tịch Hòa lấy m/áu kiếm tiền, nhưng khi thật sự đối diện, Tạ Trích Tinh vẫn giữ đầy đủ lễ nghi.
“Vào đi, bên ngoài lạnh lắm,” Tân Nguyệt trực tiếp ra sân kéo người, “Dược Thần Cốc không có nhiều quy tắc, sau này đều là người một nhà rồi, ngươi cũng thoải mái một chút.”
Nghe thấy ba chữ người một nhà, mắt Tạ Trích Tinh hơi động, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Hai người cùng vào nhà, Tân Nguyệt đóng cửa lại, đảm bảo không có gió lạnh lùa vào, liền mời Tạ Trích Tinh ngồi xuống, lại rót cho hắn một ly trà nóng.
Tạ Trích Tinh nói lời cảm ơn, yên lặng nhìn Tiêu Tịch Hòa đang nhắm ch/ặt hai mắt.
Lúc này nàng ngũ quan bế tắc, không hề nhận ra sự xuất hiện của hắn.
“Ngươi không cần nóng lòng, đợi Sư phụ nàng kiểm tra một lượt, liền biết rốt cuộc là chuyện gì.” Tân Nguyệt nói chuyện với hắn.
Tạ Trích Tinh hoàn hồn: “Vâng.”
Nói xong, lại nhìn về phía Tiêu Tịch Hòa.
Tân Nguyệt nhướng mày, nén cười tự rót cho mình một ly trà.
Bên này hai thầy trò chuyên tâm kiểm tra, bên kia Sư nương và con rể mới âm thầm uống trà, đợi đến khi một ấm trà nóng uống hết quá nửa, hai thầy trò cuối cùng cũng kết thúc.
Tiêu Tịch Hòa mở mắt, nhìn thấy Tạ Trích Tinh cũng ở đây liền mở to mắt: “Ma Tôn?!”
Tạ Trích Tinh mặt bình tĩnh nhìn nàng, Tiêu Tịch Hòa vội vàng xích lại gần hắn: “Sao ngươi cũng vào đây?”
