Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 43 (4)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 11:12
“Đây mới là tiểu sư muội của ta chứ, chúng ta lại không gây t/hù chuốc o/án khắp nơi như Đại sư huynh, cần tu vi cao như vậy làm gì,” Liễu An An vui vẻ, giơ tay một cái căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, “Ngủ ngon tiểu sư muội.”
“Ngủ ngon Nhị sư tỷ.”
Căn phòng yên tĩnh lại, Liễu An An nhanh chóng ngủ say.
Tiêu Tịch Hòa lẳng lặng nghe tiếng thở của nàng, nhưng đột nhiên lại mất ngủ. editor: bemeobosua. Tính toán kỹ lưỡng, đã năm ngày trôi qua kể từ Tết Nguyên tiêu.
Nàng nghĩ một lát, lén lút lấy ra một cuộn truyền tin từ túi Càn Khôn, trốn trong chăn viết một bức thư, vung tay truyền tống đi.
Bức thư lặng lẽ xuất hiện bên đầu giường Tạ Trích Tinh, Tạ Trích Tinh từ từ mở mắt, thấy cuộn giấy ánh mắt hòa nhã, giơ tay mở thư ra.
“Ta không ngủ được, ngươi cũng đừng hòng ngủ.”
Tạ Trích Tinh: “…”
Một lát sau, Tiêu Tịch Hòa nhận được một phong thư, trên đó chỉ có một chữ: Cút.
Một cuộn truyền tin giá năm mươi linh thạch, chỉ có thể đi một lượt đi về, cứ thế bị mười chữ tiêu hao hết, đây chính là cuộc sống hạnh phúc của thổ hào sao? Tiêu Tịch Hòa bị mắ/ng lòng vẫn thấy thỏa mãn, trở mình ngủ thiếp đi.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng Giêng, còn ba năm ngày nữa là đến Đại hội Thí luyện Tiên Ma, tu giả đến Dược Thần Cốc cầu y vấn d.ư.ợ.c giảm đi đáng kể, ba người Tiêu Tịch Hòa tiếp đón xong b/ệnh nhân cuối cùng, cũng lên đường đến Đại hội Thí luyện Tiên Ma.
Trước khi đi, Liễu Giang nhìn ba đồ đệ của mình, hiếm khi nói lời thâm tình: “Mặc dù hy vọng các con có chút thu hoạch, nhưng ta cũng biết các con là cái thá gì, lần này đi an toàn là trên hết, ngàn vạn lần đừng miễn cư/ỡng.” =)))
“… Sư phụ, chúng con còn chưa đi mà, có thể mong chúng con chút điều tốt được không?” Tiêu Tịch Hòa cạn lời.
Liễu Giang cười lạnh: “Đặc biệt là con, ta biết con lo lắng về sính lễ, nhưng cũng phải tự biết mình, vạn sự đặt bản thân lên hàng đầu, trời có sập xuống cũng có ta gánh, con bớt làm càn.”
“Yên tâm đi cha, với cái tính sợ chế/t của Tiểu sư muội, tuyệt đối sẽ biết dừng đúng lúc.” Liễu An An nói.
Tiêu Tịch Hòa bày tỏ sự đồng tình: “Vẫn là Nhị sư tỷ hiểu ta.”
“Con sẽ trông chừng họ.” Hứa Như Thanh trước mặt sư phụ vẫn là đứa con ngoan.
Liễu Giang thở dài một tiếng: “Ta cũng chỉ yên tâm mình con thôi.”
“Con biết, hai người họ quả thực không hiểu chuyện.” Đứa con ngoan vẫn rất thích nói xấu.
Hai người không hiểu chuyện: “…”
Phát bực.
Nghe xong lời lảm nhảm của Liễu Giang, bộ ba Dược Thần Cốc liền hướng về phía Đại hội Thí luyện Tiên Ma.
Địa điểm tổ chức Đại hội Thí luyện Tiên Ma là Thiên Linh Sơn ở rìa Tu Tiên giới, từ Dược Thần Cốc chạy đến đó, dù có cưỡi pháp khí phi hành ngày đêm không ngừng, cũng cần hai ba ngày.
“Hay là để Mỏ Gà cõng chúng ta đi.” Tiêu Tịch Hòa đề nghị. Vì bốn con không chịu tách khỏi nàng, nên nàng vẫn cất chúng vào túi Càn Khôn mang theo.
“Không được, quá bắt mắt,” Hứa Như Thanh từ chối, “Muội quên lời sư phụ dặn vạn sự phải giữ kín sao?”
Tiêu Tịch Hòa bĩu môi, lén lút thò tay vào túi Càn Khôn xoa đầu Mỏ Gà: “Xin lỗi nha, không thể thả ngươi ra được.”
Mỏ Gà vỗ cánh một cái bày tỏ sự thông cảm.
“Mỏ Gà ngoan, đợi đến nơi ta thả ngươi ra hít thở không khí.” Liễu An An cũng đối diện túi Càn Khôn an ủi.
“Chúng ta cũng muốn.” Gấu Lớn Gấu Hai vội vàng giơ tay.
Liễu An An cười: “Yên tâm, không thiếu phần các ngươi đâu.”
Bốn con là Linh thú cao cấp, mặc dù không thể hóa hình như Lộc Thục, nhưng nói chuyện thì không thành vấn đề, khoảng thời gian này ở Dược Thần Cốc, sớm đã quen thuộc với Liễu An An, cũng quen dùng tiếng người giao tiếp với người khác ngoài Tiêu Tịch Hòa.
Một sự kiện lớn mười năm mới có một lần như Đại hội Thí luyện, hầu như cả Tu Tiên giới đều đến, lúc hai người an ủi Linh thú, đã có bảy tám đội người cưỡi pháp khí bay qua bên cạnh.
“… Đây là lần đầu tiên ta thấy nhiều tu giả như vậy trong đời.” Tiêu Tịch Hòa cảm khái.
“Trên đại hội người còn đông hơn,” Hứa Như Thanh thong thả nghịch quạt xếp, “Nếu không có gì bất ngờ, người của Thập Đại Tiên Môn đã đến rồi.”
“Hình như lần nào họ cũng đến sớm, thật không hiểu sao họ lại tích cực như vậy.” Liễu An An không hiểu.
Hứa Như Thanh cười một tiếng: “Đương nhiên là vì Đại hội Thí luyện Tiên Ma không chỉ liên quan đến vấn đề ph/ân bổ tài nguyên giữa Tiên Môn và Ma Môn trong mười năm tới, mà còn liên quan đến bảng xếp hạng các Tiên Môn trong Tu Tiên giới.”
“Là thế nào?” Liễu An An tò mò.
Tiêu Tịch Hòa giải đáp thay: “Tu Tiên giới không có cách thức đ.á.n.h giá xếp hạng phù hợp, Thập Đại Tiên Môn không ai phục ai, nhưng lại cần một người dẫn đầu, nên dứt khoát tính theo bảng xếp hạng cuối cùng của Đại hội Thí luyện Tiên Ma, trong bảng xếp hạng cá nhân của Tu Tiên giới, người có thứ hạng cao nhất thuộc về Tiên Môn nào, Tiên Môn đó sẽ được đ/ánh giá là đứng đầu, bên dưới cứ thế mà suy ra, nếu có đệ tử Tiên Môn trùng lặp với thứ hạng bên trên, thì sẽ được dời xuống, cho đến khi đ/ánh giá ra mười Tiên Môn đứng đầu.”
