Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 45 (4)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 11:13
Tạ Trích Tinh giơ tay định c/ởi đai áo nàng, Tiêu Tịch Hòa theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng lại cứng đờ khi đối diện với ánh mắt cảnh cáo của hắn.
Y phục dần dần tuột xuống, Tiêu Tịch Hòa vẫn còn ngoa ngoắt: “Ta đã mệt như vậy rồi, ngươi còn muốn khinh bạc ta, ngươi có phải là người không?”
Y phục trên vai rơi xuống, lộ ra một mảng vết bầm nhỏ.
Vết bầm không nghiêm trọng, nhưng trên làn da trắng nõn lại có vẻ đáng sợ.
“Là bị pháp khí làm bị thương,” Sắc mặt Tạ Trích Tinh có chút khó coi, “Không phải là diễn kịch sao? Tại sao còn bị thương?”
Tiêu Tịch Hòa sững sờ, rất nhanh phản ứng lại những việc mình làm, không có việc nào thoát khỏi mắt hắn.
“Ma tôn thật lợi hại, chuyện gì cũng biết.” Nàng nịnh hót.
Tạ Trích Tinh nheo đôi mắt dài: “Tiêu, Tịch, Hòa.”
“… Diễn kịch cũng không thể giả quá, luôn phải có qua có lại vài chiêu, va chạm là chuyện bình thường, không phải chuyện lớn, thật ra vốn dĩ không đau chút nào, chỉ là vừa nãy vô tình bị chạm vào lúc làm ồn với ngươi thôi.” Thấy hắn thật sự tức giận, Tiêu Tịch Hòa lập tức nghiêm túc hơn.
Tạ Trích Tinh hít sâu một hơi, mặt lạnh lùng đặt tay lên vai nàng. Một luồng linh lực lạnh buốt chui vào d/a th/ịt, lạnh đến mức Tiêu Tịch Hòa rùng mình, đợi đến khi hoàn hồn, v/ết thư/ơng do pháp khí gây ra đã mờ đi bảy phần.
“Cảm ơn Ma tôn.” Nàng ngoan ngoãn nói.
Tạ Trích Tinh liếc nàng một cái: “Ngươi còn thiếu bao nhiêu linh thạch, ta cho ngươi, từ ngày mai trở đi không được phép làm chuyện này nữa.”
“Đừng mà, ta sẽ không bị thương nữa là được.” Tiêu Tịch Hòa vội nói.
Tạ Trích Tinh không vui: “Ngươi đảm bảo mình sẽ không bị thương bằng cách nào?”
“Ta có thể đảm bảo mà.” Tiêu Tịch Hòa lấy lòng.
Ánh mắt Tạ Trích Tinh lạnh đi: “Tiêu Tịch Hòa.”
“Ma tôn…” Tiêu Tịch Hòa thở dài, “Ta thực sự có thể mà.”
Giằng co hồi lâu, Tạ Trích Tinh mặt không biểu cảm: “Ai cũng vắt óc tìm cách thăng cấp, còn ngươi thì hay rồi, chỉ biết nghịch ngợm.”
“Đại hội Thí luyện Tiên Ma rõ ràng là sân chơi của các Tiên môn thượng tầng, những người như chúng ta chỉ là người chơi kèm thôi, đã đến rồi, đương nhiên phải tối đa hóa lợi ích, không thể làm bia đỡ đạn không công cho người ta chứ?” Tiêu Tịch Hòa phản bác.
Tạ Trích Tinh cười lạnh một tiếng: “Ngươi lúc nào cũng có lý.”
Nghe thấy câu này, Tiêu Tịch Hòa biết mình đã thắng, lập tức cười toe toét: “Cảm ơn Ma tôn.”
Tạ Trích Tinh không để ý đến nàng, Tiêu Tịch Hòa sờ mũi, ngoan ngoãn ngồi ở góc giường… Nàng cũng muốn ngồi xa Tạ Trích Tinh hơn, đáng tiếc căn phòng quá nhỏ, khoảng cách xa nhất có lẽ không quá ba mét.
Một lúc lâu, Tạ Trích Tinh lại mở lời: “Lại đây.”
Tiêu Tịch Hòa do dự một chút, vẫn chậm rãi dịch chuyển đến bên cạnh hắn ngồi xuống. Tạ Trích Tinh lạnh lùng nhìn nàng bò tới như ốc sên, không đợi nàng ngồi vững đã trực tiếp kéo người vào lòng, đưa tay đặt lên vế/t thư/ơng còn sót lại trên vai nàng.
Tiêu Tịch Hòa khẽ hừ một tiếng, theo bản năng nắm lấy vạt áo hắn: “Làm gì?”
Tạ Trích Tinh không nói, cụp mắt dùng ngón tay có vết chai mỏng nhẹ nhàng xoa bóp vai nàng.
Tiêu Tịch Hòa khựng lại, ngoan ngoãn.
Cảm giác ê ẩm căng tức từng chút một lan ra, ngón tay thon dài rõ ràng không mang bất kỳ ý nghĩa nào khác, nhưng Tiêu Tịch Hòa lại không thể kiềm chế được mà đỏ mặt. Để chuyển sự chú ý, nàng lặng lẽ liếc nhìn bụng hắn.
Mặc y phục, nhìn vẫn khá phẳng phiu, chỉ là không biết bên trong thế nào. editor: bemeobosua. Trước đây nàng đã từng có cơ hội nhìn kỹ, đáng tiếc lúc đó bị hắn đùa giỡn đến hoa mắt chóng mặt, cũng không chú ý đến phong cảnh sau khi vạt áo hắn mở ra.
Tiêu Tịch Hòa nghĩ linh tinh, mí mắt ngày càng nặng trĩu, cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi trong vòng tay Tạ Trích Tinh.
Khi nghe thấy tiếng thở đều đặn vang lên, tay Tạ Trích Tinh dần dần dừng lại, đỡ vai nàng lặng thinh một lúc lâu, khẽ thở dài một tiếng.
Đêm khuya thanh vắng, vạn vật đều chìm vào giấc ngủ, chỉ có vòng sơ tuyển vẫn đang diễn ra náo nhiệt.
Tiêu Tịch Hòa bận rộn cả ngày, cả thể chất và tinh thần đều đã kiệt sức, đêm nay ngủ vừa thơm vừa ngọt, chỉ đến gần sáng mới mơ một giấc mơ…
Nàng lại mơ thấy qu/an t/ài trong bí cảnh Thức Lục Sơn.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc, nàng bỗng dưng lạnh sống lưng, chưa kịp bước lên xem xét tình hình, đã bị gọi dậy một cách c/ưỡng chế.
“… Chuyện gì vậy?” Nàng mơ hồ quàng tay qua cổ Tạ Trích Tinh, quấn lấy hắn như bạch tuộc.
Tạ Trích Tinh thần sắc bình tĩnh nhẹ nhàng vuốt lưng nàng: “Không có gì, ngủ tiếp đi.”
Tiêu Tịch Hòa khẽ hừ một tiếng, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Tạ Trích Tinh rũ mắt, nhìn Ác mộng đang bị nắm trong tay kia, khẽ b/óp một cái liền g/iết c.h.ế.t.
Tiêu Tịch Hòa tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng rõ, khoảnh khắc mở mắt ra liền thấy đau lưng mỏi gối, lập tức vẻ mặt kinh hoàng nhìn người bên cạnh giường: “Ngươi tối qua đã làm gì ta? Tại sao ta lại đau nhức khắp người như vậy?”
“Ngủ chồng lên nhau cả đêm, có thể không đau nhức sao?” Tạ Trích Tinh lạnh lùng nhìn nàng.
Tiêu Tịch Hòa khựng lại: “Tại sao lại ngủ chồng lên nhau?”
“Ngươi nói xem?” Tạ Trích Tinh cười lạnh.
Tiêu Tịch Hòa lặng lẽ nhìn chiếc giường nhỏ khoảng một mét hai… Quả thực phải ngủ chồng lên nhau, nếu không không thể ngủ vừa.
“Ta vừa mở cho ngươi phòng thượng đẳng, ngươi hoặc là đổi phòng, hoặc là đến chỗ ta, bằng không tối nay đừng về nữa.” Tạ Trích Tinh nói thẳng.
Tiêu Tịch Hòa sờ mũi: “Làm sao ta có thể bỏ sư huynh sư tỷ, một mình đi ở phòng thượng đẳng.”
“Mở ba phòng.” Tạ Trích Tinh vẻ mặt ‘xem ngươi còn lý do gì nữa’.
Tiêu Tịch Hòa cười gượng một tiếng: “Vậy ta phải hỏi ý họ, lỡ họ không đồng ý…” Nói đến nửa chừng, nhận thấy biểu cảm của Tạ Trích Tinh không đúng, nửa câu còn lại lập tức thay đổi, “Vậy ta sẽ tự mình đi!”
Tạ Trích Tinh lúc này mới hài lòng, xoa đầu nàng rồi định rời đi.
