Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 59 (2)

Cập nhật lúc: 12/11/2025 11:20

“……Nhớ đồ ăn?” Nàng cố nặn ra một câu.

Phù Không hoàn hồn, vội vàng bảo người dọn món. Vẻ mặt không vui của Tạ Trích Tinh đã biến mất, chỉ là bình tĩnh chờ đợi bữa ăn.

…Khi hắn không nổi giận, hình như còn đáng sợ hơn. Tiêu Tịch Hòa liếc nhìn hắn mấy lần, lặng lẽ luồn ngón tay vào tay hắn dưới gầm bàn.

Đôi mắt Tạ Trích Tinh khẽ động.

Tiêu Tịch Hòa thấy hắn không buông ra, dần trở nên b/ạo d/ạn hơn, nắm lấy tay hắn từ từ luồn lên, lấy lòng cào nhẹ vào lòng bàn tay hắn. Nàng không dùng sức, móng tay tròn trịa như vỏ sò, gãi người ta ngứa lòng bàn tay, Tạ Trích Tinh lật ng/ược bàn tay, trực tiếp giữ ch/ặt bàn tay đang làm loạn của nàng.

Hai người kia không chú ý đến sự mờ ám dưới gầm bàn, chỉ thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa.

Rất nhanh, vài người dân đảo bưng những chiếc đĩa tròn lớn đan bằng tre lần lượt bước vào, mỗi chiếc đĩa đều trải lá sen, trên lá sen đựng đầy các loại hải sản ngon lành, cùng với một ít cơm nếp hấp bằng nước dừa.

Giống như cơm nắm dùng thêm dụng cụ ăn uống.

“Ma Tôn, Lâm đạo hữu mời,” Phù Không nói xong, lại ra hiệu cho Tiêu Tịch Hòa, “Hôm nay cơm dừa là ngọt thanh nhất, ngươi có thể dùng nhiều một chút.”

Nói rồi, liền ra hiệu cho Tiêu Tịch Hòa đưa bát, tự mình xới cho nàng.

Gia chủ nhiệt tình khoản đãi, Tiêu Tịch Hòa vội vàng nói lời cảm ơn, ngay lập tức định rút tay phải ra cầm bát… Nàng rút, nàng lại rút!

Tiêu Tịch Hòa vô tội nhìn Tạ Trích Tinh, Tạ Trích Tinh khẽ nhướng mày: “Có việc?”

Tiêu Tịch Hòa: “…Không.”

Tay phải bị hắn nắm ch/ặt không buông, Tiêu Tịch Hòa bất đắc dĩ, đành phải dùng tay trái đưa bát.

“Tiêu đạo hữu đưa bát bằng một tay, có phải là hơi không tôn trọng người khác không?” Tạ Trích Tinh không buông tha nàng.

Tiêu Tịch Hòa: “……”

 Vậy thì ngươi buông ra đi chứ!

Nàng có miệng không thể biện minh, cuối cùng vẫn là Phù Không giải vây: “Không sao, nàng ấy trước mặt ta, cũng quen với sự tùy ý rồi.”

Lời còn chưa dứt, Tiêu Tịch Hòa kêu lên một tiếng.

“Sao vậy?” Phù Không nhìn nàng.

Tiêu Tịch Hòa nặn ra một nụ cười: “Không sao…” Chỉ là tay sắp bị b/óp gãy rồi.

Có lẽ cũng biết mình ra tay quá nặng, Tạ Trích Tinh cuối cùng cũng buông tay. Tiêu Tịch Hòa lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dùng tay phải cầm đũa.

“Tay bị sao vậy?” Phù Không hỏi.

Tạ Trích Tinh cũng nhìn qua, khi thấy tay phải nàng đỏ ửng liền cau mày.

Tiêu Tịch Hòa không để tâm: “À, không sao, chắc bị muỗi c/ắn.”

Lâm Phàn: “……” 

Đừng tưởng ta không biết, chắc chắn là Thiếu chủ b/óp.

Hắn nhìn người này rồi nhìn người kia, vô cùng muốn dùng truyền âm hỏi Tạ Trích Tinh có chuyện gì, tiếc là lên đảo là người thường, truyền âm là không thể truyền âm được rồi, nhiều nhất là nói thầm, nhưng… Lâm Phàn nhìn khoảng cách giữa mình và Tạ Trích Tinh, cảm thấy trừ khi hai người bên cạnh đều bị đ/iếc, nếu không nói thầm là không thể thành công.

Cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được hỏi thẳng: “Đảo chủ và Thiếu… Tiêu đạo hữu rất quen sao?”

Phù Không trả lời: “Nàng ấy là vị hôn thê của ta.”

“Cái… cái gì?” Lâm Phàn tưởng mình nghe nhầm, ngay lập tức kinh ngạc nhìn về phía Tạ Trích Tinh.

Tạ Trích Tinh cúi mắt, chuyên tâm ăn cơm.

“…Chuyện khi nào vậy, sao ta không biết?” Lâm Phàn vẫn còn kinh ngạc.

Phù Không nhìn Tiêu Tịch Hòa, Tiêu Tịch Hòa cũng chỉ vùi đầu ăn cơm. Hắn im lặng một lúc, cụp mắt xuống che giấu sự thất vọng: “Nhiều năm rồi.”

Lâm Phàn nuốt nước bọt, quay sang hỏi Tiêu Tịch Hòa: “Sao trước đây chưa từng nghe ngươi nói?”

“…Chuyện này hơi phức tạp,” Tiêu Tịch Hòa cũng không biết nên giải thích từ đâu, hồi lâu hỏi một câu, “Ma Tôn không nói với ngươi sao?”

“Thiếu chủ tại sao phải nói với ta… Không phải, ý ngươi là Thiếu chủ biết?” Lâm Phàn kinh hãi.

Tiêu Tịch Hòa vẻ mặt khó hiểu: “Ta nói với hắn rồi mà.”

“Ngươi nói với ta khi nào?” Tạ Trích Tinh vẫn im lặng đột nhiên mở lời.

Tiêu Tịch Hòa trợn tròn mắt: “Ngươi không thể không thừa nhận! Hôm đó ta không phải viết thư cho ngươi sao? Ngươi còn nói chỉ cần ta có thể giải quyết, thì sẽ không giận ta nữa!”

Tạ Trích Tinh: “……”

 Nhớ ra rồi, cuộn giấy bị cha ruột hắn đốt cháy.

Lâm Phàn cũng lờ mờ có ấn tượng: “Không phải là cuộn giấy bị Tôn thượng đốt sao?”

“Tôn thượng đốt cái gì?” Tiêu Tịch Hòa tò mò.

Ba người nhìn nhau, đang lúc cạn lời, Phù Không đột nhiên hỏi: “Hôn ước của ta và Tịch Hòa, vì sao Ma Tôn phải biết?”

Ba người lập tức nhìn về phía hắn.

Ánh mắt Phù Không thanh lãnh, trên mặt không hề có chút không vui nào: “Xin mời các vị giải thích một chút.”

Tiêu Tịch Hòa không cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giải thích với hắn, nhưng vừa đối diện với ánh mắt của hắn, vẫn theo bản năng cảm thấy chột dạ… Đó là phản ứng bản năng mà nguyên thân để lại cho cơ thể, nàng hầu như không thể kiềm chế.

Thấy nàng đột nhiên im lặng, ánh mắt Tạ Trích Tinh dần lạnh đi: “‘Tạ Trích Tinh là đạo lữ của ngươi Tiêu Tịch Hòa’ mấy chữ này, khó nói ra khỏi miệng đến vậy sao?”

Phù Không rõ ràng sững sờ, ánh mắt nhìn Tiêu Tịch Hòa đột nhiên thay đổi: “Ý gì?”

“Nói cho hắn biết, ý gì.” Tạ Trích Tinh mặt không cảm xúc.

Lâm Phàn: “……”

 Đây là cái tu la trường (cảnh tượng hỗn loạn, đáng sợ) gì vậy, thật k/ích t/hích, thật đáng sợ, mà cũng thật muốn xem tiếp.  =)))

Trong thiên sảnh yên tĩnh như tờ, không ai mở lời trước.

Rất lâu, Tiêu Tịch Hòa khẽ thở dài một tiếng, thành thật nhìn về phía Phù Không: 

“Ngươi trước đây không phải đã hỏi ta, vội vàng giải trừ hôn ước như vậy, có phải là đã có người trong lòng rồi không?”

Phù Không đã đoán được nàng sắp nói gì, sắc mặt tái nhợt, mỹ nhân thanh lãnh như tiên nhân kia, trong mắt đầy vẻ không thể tin được.

Lâm Phàn: Sao lại thấy Thiếu phu nhân hơi tra (phụ bạc) vậy?

Tiêu Tịch Hòa nhìn bộ dạng này của Phù Không, trong lòng theo bản năng đau nhói, nhưng cũng vô cớ sinh ra một chút khoái cảm. editor: bemeobosua. Những cảm xúc này rõ ràng không thuộc về nàng, nàng hít sâu một hơi đè xuống, dứt khoát nói thẳng: “Ma Tôn chính là người ta thích.”

Quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe nàng trịnh trọng nói ra chữ ‘thích’, bàn tay Tạ Trích Tinh tùy ý đặt trên bàn đột nhiên động đậy, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.

Lâm Phàn: “……” 

Đừng tưởng ta không biết, trong lòng ngài chắc s/ướng đ/iên rồi.

Tuy Thiếu phu nhân hơi tra, nhưng người bị tra không phải là Thiếu chủ nhà mình, đối với hắn mà nói thì cũng không quá không thể tha thứ. Lâm Phàn lặng lẽ thở dài một tiếng, chủ động phá vỡ sự im lặng: “Thời gian không còn sớm, Thiếu chủ nên đi tắm suối rồi.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.