Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 69 (4)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 11:25
"Không buồn ngủ nữa." Tiêu Tịch Hòa dựa vào lòng hắn, cúi đầu nghịch ngón tay hắn.
Tạ Trích Tinh thấy vậy cũng không khuyên nữa, chỉ yên lặng ở bên nàng.
Một đêm dài trôi qua trong sự tựa s/át của hai người, khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào khoang thuyền, tâm trạng của Tiêu Tịch Hòa cũng sáng sủa như bình minh. Không hiểu sao, trực giác nàng mách bảo rằng từ nay về sau, nàng chỉ là nàng, sẽ không còn bị thân thể cũ ảnh hưởng nữa.
Khi nàng nói chuyện này với Tạ Trích Tinh, Tạ Trích Tinh chỉ lạnh nhạt đáp: "Nàng sau này sẽ không bao giờ đặt chân đến Bồng Lai nữa, tự nhiên sẽ không bị ảnh hưởng."
"Ý ta là, dù ta có quay lại Bồng Lai, cũng sẽ không bị ảnh hưởng... Thôi, ngươi căn bản không hiểu." Tiêu Tịch Hòa từ chối nói chuyện với hắn, quay đầu định bỏ đi.
Tạ Trích Tinh trực tiếp xách cổ áo nàng lên: "Trưởng thành rồi hả?"
"Đúng vậy, trưởng thành rồi." Tiêu Tịch Hòa giãy giụa.
Tạ Trích Tinh khẽ cười một tiếng ôm nàng vào lòng, lưng Tiêu Tịch Hòa chạm vào bụng hắn, động tác giãy giụa lập tức nhỏ lại, nhưng miệng vẫn cứng: "Ngươi đừng có mượn danh con ta để ra lệnh, ta không ăn cái trò này của ngươi đâu!"
Tạ Trích Tinh nhướng mày: "Thật không ăn?"
"Không ăn!"
"Không ăn?"
Tiêu Tịch Hòa: "..."
Nàng không nói nên lời quay đầu lại, khoảnh khắc ánh mắt đối diện, cả hai cùng bật cười.
Lâm Phàn lạnh lùng nhìn hai người đùa giỡn, nếu không phải thân phận khác biệt, thật muốn c/hửi một câu cẩu nam nữ.
Pháp khí phi hành của Tạ Trích Tinh không biết tốt hơn của Tiêu Tịch Hòa bao nhiêu lần, nhưng vẫn phải đi trên biển ròng rã bốn ngày. Đến sáng sớm ngày thứ năm, ba người cuối cùng cũng nhìn thấy đất liền.
Mặc dù phong cảnh Bồng Lai tươi đẹp khí hậu dễ chịu, nhưng ở lâu, Tiêu Tịch Hòa vẫn nhớ Dược Thần Cốc không nghe thấy tiếng sóng biển, vì vậy vừa đặt chân lên đất liền, đã rục rịch muốn về nhà, chỉ là trước đó đã hứa với Tạ Trích Tinh là sẽ đi Ma giới với hắn, cũng chỉ đành cố gắng nhịn xuống.
"Muốn về thì về đi, hai ngày nữa ta đến đón nàng là được." Tạ Trích Tinh lạnh nhạt nói.
Tiêu Tịch Hòa ngạc nhiên: "Thật sao?"
Nói xong, lại cảm thấy mình biểu hiện quá vui mừng cũng không tốt, vì vậy lại nghiêm mặt giả vờ nặng nề: "Như vậy không hay lắm, ta vẫn nên đi cùng ngươi về Ma giới đi."
"Được." Tạ Trích Tinh vui vẻ đồng ý.
Tiêu Tịch Hòa: "..."
"Ma giới hay Dược Thần Cốc?" Tạ Trích Tinh lại cho nàng một cơ hội.
Tiêu Tịch Hòa hắng giọng: "Ngươi về đó, phải ăn uống đúng giờ, tự chăm sóc tốt cho mình."
Tạ Trích Tinh cười khẩy một tiếng, Tiêu Tịch Hòa giả vờ không nghe thấy, đưa tay sờ sờ bụng hắn: "Vài ngày nữa sẽ gặp lại nha, nhớ phải nhớ ta đó."
Cái bụng động đậy một cái, Tạ Trích Tinh không vui nhíu mày: "Còn động nữa là đ/ánh ngươi đấy."
"Ngươi h/ung d/ữ vậy làm gì?" Tiêu Tịch Hòa lườm hắn một cái, rồi lại nhẹ nhàng an ủi cục cưng, "Cha con chỉ nói đùa thôi, sẽ không thật sự đ/ánh con đâu, con đừng buồn... Nhưng con cũng quả thực nên ít động đậy thôi, thông cảm cho cha con một chút."
Tạ Trích Tinh nhếch khóe môi: "Mẹ hiền sinh con hư."
Tiêu Tịch Hòa tiếp tục giả vờ không nghe thấy, nói chuyện với cái bụng hắn hồi lâu, đột nhiên nhận ra điều không đúng: "Sao ta cảm thấy, bụng ngươi cũng không nhỏ đi bao nhiêu vậy?"
Trước đây ở Bồng Lai là vì biến thành người thường, bụng mới phồng lên rõ ràng, giờ đã khôi phục linh lực rồi, nhưng cái bụng nhìn cũng không nhỏ, nhìn giống như phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i bốn tháng.
"Vài tháng nữa là sinh rồi, nhỏ thì nhỏ được đến đâu?" Tạ Trích Tinh nheo mắt, "Sao, chê rồi à?"
"Ta nào dám chứ." Tiêu Tịch Hòa cúi người, cách lớp áo hôn lên bụng hắn, động tác tùy tiệ/n nhưng lại rất trịnh trọng.
Ánh mắt Tạ Trích Tinh khẽ động, khóe môi dần cong lên một chút: "Phải đi rồi."
"Tạm biệt." Tiêu Tịch Hòa vẫy tay mạnh mẽ.
Tạ Trích Tinh tâm trạng tốt nhìn nàng một cái, để lại pháp khí phi hành của mình cho nàng, quay người cùng Lâm Phàn rời đi.
Trên đường về Ma giới, hắn vì nụ hôn cuối cùng của Tiêu Tịch Hòa mà khóe môi không ngừng nhếch lên, Lâm Phàn nhìn không nổi nữa: "Thiếu chủ ta đâu rồi? Thiếu chủ tiêu sái phóng khoáng của ta đâu rồi? Ngươi là phu quân nhà ai, vì sao lại phải đi chung pháp khí với ta?"
"Không vừa mắt thì tự lăn xuống đi." Tạ Trích Tinh liếc xéo hắn một cái.
Lâm Phàn tặc lưỡi hai tiếng: "Đúng là thấy s/ắc quên bạn."
Tạ Trích Tinh lười để ý đến hắn, xoa xoa cái eo hơi nhức rồi đột nhiên phát hiện, túi Càn Khôn của Tiêu Tịch Hòa vẫn còn trên người mình. Hắn rảnh rỗi nhàm chán, dứt khoát mở ra xem bên trong có gì, Lâm Phàn cũng ghé s/át vào: "Ôi, cái gì mà cứ phát sáng thế?"
"Quả Tinh Hà." Tạ Trích Tinh trả lời.
Lâm Phàn ngạc nhiên: "Lấy ở đâu ra vậy?"
Tạ Trích Tinh từ chối trả lời, tiếp tục xem những thứ khác, thấy đồ ăn thì lấy ra, không phải đồ ăn thì đặt lại. editor: bemeobosua. Lâm Phàn nhìn phong thái cư/ớp b/óc của hắn, không khỏi lắc đầu: "Thật là không coi mình là người ngoài."
"Ta vốn dĩ không phải người ngoài của nàng ấy." Nói xong, Tạ Trích Tinh tìm thấy một viên đá trông không bắt mắt.
"Đây là... Tảng đá Duyên phận?" Lâm Phàn lại ngạc nhiên, "Thiếu phu nhân còn có thứ này sao? Lấy ở đâu ra?"
Tạ Trích Tinh nhếch khóe môi, ném lại vào túi.
Lâm Phàn thấy vậy chợt nảy ra ý nghĩ: "Trước đây khi Thiếu phu nhân không thích ngươi, các ngươi đo ra màu vàng, bây giờ tình cảm của hai người tốt như vậy, chắc phải chuyển thành màu cam rồi."
"Ta và nàng ấy, đương nhiên là màu đỏ." Tạ Trích Tinh liếc hắn một cái.
Lâm Phàn chậc một tiếng: "Đo ra màu đỏ, ta lớn từng này mới chỉ thấy một cặp, chính là nữ đệ tử Đế Âm Các và tán tu kia, còn lại chưa từng thấy, Thiếu chủ, ngươi có phải quá tự tin rồi không?"
"Chắc chắn là màu đỏ." Tạ Trích Tinh nói xong, trầm ngâm nhìn về phía túi Càn Khôn.
