Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 75 (2)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 11:28
Tim Tiêu Tịch Hòa đ/ập nhanh hơn, nàng mất cả hứng thú với bàn thức ăn ngon lành, chỉ nhìn chằm chằm vào Tân Nguyệt đầy mong đợi.
Rất lâu sau, Tân Nguyệt đập bàn một cái: “Hình như là ở Tàng Thư Các của Tạ Vô Ngôn!”
“Ma cung?” Tiêu Tịch Hòa kinh ngạc.
Tân Nguyệt gật đầu: “Đúng, chính là Ma cung, cũng lâu lắm rồi, lúc đó Ma tôn vẫn còn trong bụng mẹ, ta ở Ma cung chăm sóc t/hai kỳ cho nàng ấy, thỉnh thoảng buồn chán thì đến Tàng Thư Các giế/t thời gian, bên trong có một bức tường toàn là liệt truyện của các đại năng từ thượng cổ đến nay, trong đó hình như có một người tên là Uông Liệt.”
“Nếu là Tàng Thư Các của Tôn thượng... vậy người hẳn là biết người này?” Mắt Tiêu Tịch Hòa sáng lên.
Tân Nguyệt: “Chắc chắn là không biết.”
“... Tại sao?” Tiêu Tịch Hòa không hiểu.
Tân Nguyệt im lặng một lát, nói: “Con thấy Tạ Vô Ngôn giống người sẽ đọc sách sao?”
Tiêu Tịch Hòa: “...”
“Chỉ e con phải tự mình đi tìm.” Tân Nguyệt bật cười.
Vậy thì phải đến Ma giới rồi. Tiêu Tịch Hòa trầm mặc một thoáng: “Hay là gửi một phong thư cho Tôn thượng, nhờ hắn giúp tìm ra?” Tuy Tạ Trích Tinh đồng ý cho nàng đỡ đ/ẻ, nhưng chưa chắc đã muốn gặp nàng sớm.
“Con thấy Tạ Vô Ngôn là loại người có thể giúp tìm sách sao?” Tân Nguyệt hỏi ngư/ợc lại.
Tiêu Tịch Hòa im lặng một lát, vừa định nói nhờ người khác tìm, Tân Nguyệt đã nhanh hơn một bước nói: “Tàng Thư Các bên trong đều là cơ mật, Tạ Vô Ngôn tuy không đáng tin, nhưng tuyệt đối không cho phép người ngoài vào... người của Dược Thần Cốc chúng ta coi như là ngoại lệ.”
Con đường cuối cùng cũng bị chặn, Tiêu Tịch Hòa đành bất đắc dĩ chấp nhận: “Vậy con vẫn nên gửi thư cho Tôn thượng trước đã, xem hắn có đồng ý cho con vào không.”
“Đi đi.” Tân Nguyệt cười nói.
Tiêu Tịch Hòa gật đầu, hoàn toàn không còn khẩu vị, chào tạm biệt sư phụ sư nương rồi về phòng cân nhắc viết thư.
Liễu Giang nhìn bóng lưng nàng đi xa, lúc này mới quay sang Tân Nguyệt: “Sao ta không biết, Tàng Thư Các của Ma cung toàn là cơ mật?”
“L/ừa con bé ngốc đó thôi, ngươi còn tin thật à?” Tân Nguyệt liếc ông một cái.
Khóe miệng Liễu Giang co giật: “Thật không biết ngươi nghĩ gì, cứ phải để con bé vừa mới khỏi bệ/nh đã phải chạy đi chạy lại.”
Nghĩ gì ư, đương nhiên là muốn thà phá mười ngôi chùa chứ không phá một mối nhân duyên, có thể tác hợp thì tác hợp, thật sự không tác hợp được nữa thì từ bỏ, cũng xem như bọn họ làm bậc trưởng bối đã tận tâm rồi.
Tân Nguyệt thở dài một tiếng, rồi bắt đầu dọn dẹp bát đĩa.
Liễu Giang vừa bưng bát lên phản đối: “Ta còn chưa ăn mà!”
“Đói không ch/ết được!”
Liễu Giang: “...”
Tiêu Tịch Hòa trở về phòng, việc đầu tiên là trải cuộn trục mới ra, suy nghĩ rất lâu rồi mới bắt đầu đặt bút. Dù sao cũng là viết thư cho bậc trưởng bối, lời lẽ không dám quá tùy tiệ/n, nàng cung kính viết từng nét chữ rất dài, ghi lại rõ ràng ngọn nguồn việc muốn mượn Tàng Thư Các, bao gồm cả chuyện vô tình nhìn thấy Phù Không.
Viết xong, nàng vẻ mặt trịnh trọng đặt bút xuống, cuộn trục sau đó liền xuất hiện trên bàn của Tạ Vô Ngôn.
“Cái gì đây?” Tạ Vô Ngôn nghi hoặc.
Tạ Trích Tinh liếc nhìn: “Cuộn trục.”
“Ta còn không nhận ra đó là cuộn trục?” Tạ Vô Ngôn tức cười, “Ta hỏi không phải ngày lễ tết thì ai lại đột nhiên viết thư cho ta!”
“Xem thì biết.” Tạ Trích Tinh bưng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi nhíu mày đặt xuống, “Khó uống.”
“Không ngon bằng Dược Thần Cốc.” Tạ Vô Ngôn thuận miệng đáp lại.
Tạ Trích Tinh cười lạnh một tiếng: “Không có việc gì ta đi trước đây.”
“Ngươi đợi đã, lát nữa chúng ta cùng đi tưới hoa,” Tạ Vô Ngôn mở cuộn trục ra, liếc mắt một cái liền thấy tên người ký ở cuối, dừng lại một chút rồi “ối” một tiếng, ném cuộn trục lại lên bàn, “Cái gì mà chi chít chữ thế này, không biết bản tôn ghét nhất là đọc thứ nhiều chữ sao?! Ngươi giúp ta xem trên đó viết gì.”
Tạ Trích Tinh liếc hắn một cái, đứng dậy định rời đi, Tạ Vô Ngôn bất mãn: “Mấy hôm trước ngươi lấy của ta nhiều linh d.ư.ợ.c thượng phẩm như vậy, ta bảo ngươi giúp ta xem một phong thư thì có sao?”
Tạ Trích Tinh dừng bước, không kiên nhẫn mím môi.
Tạ Vô Ngôn nhếch môi, cũng không nói nhảm với hắn, editor: bemeobosua. trực tiếp ném cuộn trục về phía hắn. Tạ Trích Tinh không quay đầu lại bắt lấy, khoảnh khắc mở ra liền nhận ra nét chữ.
Sắc mặt hắn như thường, nhưng đầu ngón tay lại vô thức siế/t ch/ặt, làm cuộn trục phẳng phiu bị nhăn nhúm.
Rất lâu sau, hắn nói: “Là Tiêu Tịch Hòa.”
“Nàng ấy?” Tạ Vô Ngôn giả vờ không biết, “Nàng ấy viết thư làm gì?”
“Muốn mượn Tàng Thư Các tra cứu một số thứ.” Tạ Trích Tinh giải thích.
Tạ Vô Ngôn chợt hiểu ra, lại ném vấn đề cho hắn: “Bây giờ ngươi mới là chủ Ma giới, Tàng Thư Các thuộc về ngươi, ngươi quyết định có cho mượn hay không.”
“Không mượn.” Tạ Trích Tinh nói ngắn gọn.
Tạ Vô Ngôn: “Vì ngươi muốn mượn... cái gì?”
“Không mượn.” Tạ Trích Tinh vẻ mặt lạnh nhạt, “Tàng Thư Các tuy không phải nơi cơ mật trọng yếu, nhưng cũng là tài sản riêng của Ma cung, người thường không được vào, nàng ấy và ta đã không còn liên quan, tại sao phải cho nàng ấy mượn?”
“Nhưng, nhưng mà...” Tạ Vô Ngôn không ngờ hắn lại keo kiệt như vậy, nhất thời không nói được lời phản bác.
Tạ Trích Tinh cụp mắt xuống: “Ngươi viết thư từ chối đi.”
Nói rồi, liền trực tiếp rời đi.
Tạ Vô Ngôn trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày mới thốt lên một câu: “Sao lại hẹp hòi như thế không biết theo ai nữa...”
