Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 77 (4)

Cập nhật lúc: 17/11/2025 15:04

“Quả thật là không giống.” Tiêu Tịch Hòa thở dài.

Trận pháp có hàng ngàn vạn loại, nhưng duy nhất Phi Thăng Trận là thuần túy muốn lấy mạng người, vì vậy căn bản không thiết lập bất kỳ cửa ải hay thử thách nào, chỉ dùng trận pháp g/iam cầm ngươi, sau đó hút lấy linh lực của ngươi, dùng làm thang lên trời để phi thăng. Tu vi thấp thì trực tiếp bạo thể mà vong như tu giả vừa nãy, tu vi cao thì dần dần mất đi linh lực, cho đến khi khô kiệt mà ch/ết.

Tiêu Tịch Hòa liếc nhìn vẻ lo lắng thái quá của Nhị sư tỷ, suy nghĩ một chút vẫn an ủi nàng ta vài câu, không nói cho nàng ta biết sự đáng sợ của trận pháp.

Mọi người vốn định dùng linh lực để di hình hoán ảnh đến Đại sảnh, nhưng phát hiện một khi sử dụng linh lực, nó sẽ bị mất đi quy mô lớn liên tục, liền đều ngoan ngoãn đi bộ. Mà tốc độ đi bộ chắc chắn sẽ chậm, cộng thêm linh lực dần dần bị mất đi, tốc độ đi của mọi người cũng ngày càng chậm.

Tiêu Tịch Hòa nhận thấy hơi thở Tạ Trích Tinh gấp gáp, liền lập tức đỡ lấy hắn. Tạ Trích Tinh khựng lại, ngước mắt nhìn vào mắt nàng.

“... Đến lúc này rồi, đừng giận dỗi ta nữa.” Tiêu Tịch Hòa nghiêm mặt.

Mắt Tạ Trích Tinh khẽ động, một lúc sau mới mở lời: “Không dỗi.” Nói xong, liền để mặc nàng đỡ.

Tiêu Tịch Hòa thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục dìu hắn đi lên.

Ngày thường bay tới bay lui không thấy Côn Luân cao bao nhiêu, nhưng khi thực sự dùng chân để đo đạc, mới phát hiện nơi này quả thực cao ngất tận mây xanh.

Mọi người đi gần hai canh giờ, trên đường liên tục có người bị rút cạn linh lực, hoàn toàn hóa thành một khối hư vô. Và càng nhiều người ch/ết, mọi người càng cảm thấy khó khăn.

“... Trận pháp càng lúc càng mạnh rồi.” Hơi thở của Tiêu Tịch Hòa cũng bắt đầu khó khăn.

Tạ Trích Tinh nghe vậy, liền muốn truyền linh lực cho nàng, Tiêu Tịch Hòa nhận ra liền vội nắm lấy tay hắn: “Ngươi truyền cho ta một đạo, liền phải mất ba đạo, vẫn nên tiết kiệm một chút đi.”

Tạ Trích Tinh nhìn nàng s/iết c/hặt tay mình, yên lặng một lát rồi thỏa hiệp: “Nếu có gì khó chịu, phải nói cho ta biết.”

“Được.”

Lúc này, Liễu An An đã hoàn toàn bỏ cuộc, để mặc Đại sư huynh cõng mình, nàng ta cảm thán: “Hai người họ rõ ràng đã chia tay rồi, tại sao ta vẫn cảm thấy ngọt ngào?”

“Có lẽ là vì ngươi không cần tự mình đi bộ.” Đại sư huynh chịu khó chịu khổ u u nói.

Liễu An An hì hì cười, đưa tay lau mồ hôi trên trán hắn, Lâm Phàn bên cạnh thấy vậy trêu chọc: “Ôi, chu đáo thế cơ à? Hay để ta cõng một lúc, ngươi cũng lau mồ hôi cho ta đi?”

Liễu An An: “Được thôi.”

Đại sư huynh: “Được thôi.”

Lâm Phàn: “...”

Khi Liễu An An được chuyển giao, Hứa Như Thanh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, Lâm Phàn o/án giận nhìn hắn một cái, vẻ mặt cạn lời làm công việc nặng nhọc.

Mọi người đi từng bước một, nghỉ ba lần, cuối cùng trước khi thể lực cạn kiệt đã đến trước cửa Đại sảnh trên đỉnh núi, ngẩng đầu lên liền thấy các Chưởng môn đang uống trà nói cười bên trong.

Chỉ riêng việc leo lên đỉnh núi đã có mấy chục người mất mạng, những người sống sót cũng t.h.ả.m hại và suy yếu, hoàn toàn dựa vào ý niệm ‘phải nhanh chóng cứu Chưởng môn thoát khỏi bể khổ’ để chống đỡ đến bây giờ, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng này.

“Là ảo ảnh sao...” Có người lẩm bẩm.

Tiêu Tịch Hòa kéo khóe môi: “Các ngươi thấy đây là ảo ảnh sao?”

Lời vừa dứt, những người trong sảnh đã xuyên qua kết giới nhìn thấy họ, lập tức ngượng nghịu đặt chén trà xuống.

... Cái tên Uông Liệt này bị làm sao vậy, tại sao lại để họ xuất hiện ở đây?!

Tiêu Tịch Hòa nhìn thấu suy nghĩ của họ, cười nhạo: “Nếu không phải Uông Liệt tự đại, sớm cho ta xem Trận nhãn, chúng ta cũng sẽ không đi thẳng đến đây, các đồ đệ ngu xuẩn này, có thể đến ch/ết cũng không biết các ngươi sống thoải mái đến mức nào đâu.”

Những người trong sảnh bị vạch trần, nhất thời mất mặt, Lâm Diệc lập tức quát lớn: “Hài tử vô tri, bớt ở đây nói lời mê hoặc lòng người!”

“Thật sao? Ta vừa lúc lưu lại hình ảnh Uông Liệt nói những lời này, ngươi muốn xem không?” Tiêu Tịch Hòa dọa hắn.

Họ đối diện với đông đảo đệ tử nhà mình bên ngoài kết giới, vốn đã chột dạ, đương nhiên không dám nói muốn xem. Mọi người thấy ánh mắt họ né tránh không dám nói, lập tức lạnh cả nửa người.

“Sư phụ,” Trần Oánh Oánh bước lên một bước, chăm chú nhìn các chủ Đế Âm Các, “Người tại sao phải làm như vậy?”

Khi nàng ta hỏi câu này, phía sau còn có vài đệ tử Đế Âm Các khác. editor: bemeobosua. Các chủ Đế Âm Các lộ vẻ ngượng nghịu, hồi lâu không nói nên lời.

Chưởng môn phái Thục Sơn khinh thường: “Nói thẳng với họ thì sao, Uông Liệt dùng trận này giúp chúng ta trùng tố thời gian, quay về quá khứ triển khai đại nghiệp áp chế Ma giới, tái hiện huy hoàng của giới tu tiên, đại nghĩa như vậy có gì khó nói?”

“Đúng thế! Các ngươi hiện tại mất mạng, nhưng đợi chúng ta quay về quá khứ, các ngươi đều còn sống, chúng ta lại thu các ngươi vào môn hạ, liền có thể bồi dưỡng các ngươi tốt hơn, điều này có gì không ổn?” Lâm Diệc hiếm khi đồng tình với hắn.

“Chúng ta của quá khứ, không có m/áu t/hịt của chúng ta hiện tại, còn là chúng ta sao?!” Cuối cùng có người sụp đổ chất vấn.

Lâm Diệc phẫn nộ: “Làm sao lại không phải!”

“Sư tôn...” Tiểu đệ tử phái Thục Sơn ngây người nhìn vào Đại sảnh, “Người cũng nghĩ như vậy sao?”

Chưởng môn Thục Sơn cười khổ: “A Nguyên, tất cả là vì giới tu tiên, chúng ta quả thực đã bị Ma giới đàn áp quá lâu rồi, phải giải quyết chuyện này từ nguồn gốc mới được.”

Mắt tiểu đệ tử phái Thục Sơn lập tức đỏ hoe.

Tiêu Tịch Hòa cười: “Nói thật là đại nghĩa lẫm liệt đấy.”

Ánh mắt nàng thay đổi, “Trùng tố thời gian? Đây là Phi Thăng Trận, làm sao mà trùng tố thời gian?”

“Phi Thăng Trận?” Lâm Diệc sững sờ.

Những người leo lên núi cùng Tiêu Tịch Hòa, trên đường đã biết rõ nguyên nhân và hậu quả, thấy Chưởng môn nhà mình lộ vẻ khó hiểu, liền ùn ùn kéo lên phía trước bắt đầu giải thích.

Các Chưởng môn nghe những lời họ nói lộn xộn, dần dần hiểu ra.

Cùng lúc đó, hai ma tướng nhìn nhau một cái, vung pháp khí tấn công thẳng vào đốm sáng lớn bằng hạt ngọc dạ minh châu trên kết giới màu đỏ nhạt phía trước. Dựa trên ph/ân tích trước đó, đây chính là Trận nhãn.

Mọi người không ngờ họ lại đột nhiên ra tay, lập tức nhìn qua, chỉ thấy hai người bay lên, nhưng ngay khoảnh khắc sắp chạm vào hạt ngọc dạ minh châu thì dừng lại, nửa khắc sau một người chảy m/áu ở bụng, một người đầu rơi xuống, c/hết.

“... Chuyện gì vậy,” Lâm Phàn đột nhiên mở to mắt, “Sách viết rõ ràng Trận nhãn ch/ọc một cái là vỡ mà.”

====

“Lỗi đã phạm, ta làm sao có thể mắc lại lần thứ hai,” Một đoàn thần hồn u u xuất hiện trong Đại sảnh, giọng điệu đầy o/án đ/ộc, “Ta muốn xem, Trận nhãn đã thêm Nhập Mộng Trận, các ngươi làm sao có thể phá được.”

“Nhập Mộng Trận...” Tiêu Tịch Hòa lặp lại.

Trong nguyên tác từng nhắc đến trận pháp này, khoảnh khắc chạm vào sẽ tiến vào ảo cảnh, dù có sống hết một đời trong ảo cảnh, thì bên ngoài cũng chỉ là một khắc (15 phút) mà thôi.

Trận pháp này nhìn như vô hại, nhưng đã sớm bị liệt vào danh sách c/ấm, chỉ vì người nhập mộng sẽ bị ảo cảnh dẫn dắt đủ kiểu, cuối cùng hoặc là tự s/át hoặc là giế/t lẫn nhau, tổn thương phải chịu trong mơ cũng sẽ phản ánh chân thực ở hiện thực. Người nhập mộng chỉ có ý thức được mình đang mơ, hoặc người bày trận ch/ết đi, mới có thể phá vỡ ảo cảnh.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.