Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 79 (4)
Cập nhật lúc: 17/11/2025 15:05
Tiêu Tịch Hòa khóe miệng giật giật, lặng lẽ bày thức ăn lên bàn: “Ngươi có dùng được đũa không?”
Người đàn ông liếc nàng một cái, cầm lấy đôi đũa.
... Tốt rồi, không cần phải chứng kiến cảnh thú vật săn mồi nữa. Tiêu Tịch Hòa hài lòng ôm mặt, lặng lẽ nhìn hắn.
Người đàn ông cụp mắt ăn cơm, tuy ăn cực nhanh, cũng không hề dính dáng đến sự thanh lịch, nhưng ít ra vẫn sạch sẽ. Tiêu Tịch Hòa vì thân phận công chúa, nhiều năm qua chỉ có cha mẹ dám ăn đồ nàng làm, hơn nữa mỗi lần đều vì quy củ mà chỉ nếm thử chút ít, căn bản không ai giống người trước mắt này, chuyên tâm, nỗ lực tiêu diệt hết những món ăn đầy ắp.
Đây chính là cảnh tượng mà người làm bếp thích nhìn thấy nhất nha! Tiêu Tịch Hòa cười tủm tỉm, tạm thời quên đi việc hắn suýt chút nữa b/óp c/hết mình, còn hạ đ/ộc nàng, chỉ lặng lẽ thưởng thức dáng vẻ ăn uống của hắn, tiệ/n thể nhìn đôi tai lông xù của hắn.
Ánh mắt nàng quá rõ ràng, người đàn ông muốn lờ đi cũng không được, vô tình đối diện vài lần, hắn đột nhiên dừng lại.
“No rồi sao?” Tiêu Tịch Hòa tò mò.
Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt nàng: “Ta từng gặp ngươi.”
“Hai ngày trước sao?” Tiêu Tịch Hòa nhướng mày, lúc đó nàng chạy đi lén xem lồng nhốt yêu, kết quả bị dọa đến mất trí nhớ.
“Không phải.” Người đàn ông khẳng định.
Tiêu Tịch Hòa cười: “Vậy chắc chắn ngươi nhớ nhầm rồi, ta trước đây mười mấy năm chỉ ra khỏi cung ba lần, mà đều chỉ loanh quanh trong kinh đô, trừ khi ngươi từng đến kinh đô, nếu không không thể nào gặp qua.”
Người đàn ông hiển nhiên chưa từng đến, nghe vậy liền mím môi thành một đường nghiêm nghị.
“Ăn nhanh đi, món canh này sắp nguội rồi.” Tiêu Tịch Hòa nói, múc cho hắn một chén canh.
Người đàn ông nhìn bàn tay trắng nõn của nàng bưng canh đến trước mặt mình, trong đầu nhanh chóng lướt qua những hình ảnh tương tự, nhưng khi hắn cố nghĩ kỹ hơn, lại không nhớ ra được gì cả.
“Ngươi và hắn, quả thật không giống nhau.” Người đàn ông nhàn nhạt nói.
Tiêu Tịch Hòa biết hắn đang nói về ai, biểu cảm hơi nghiêm túc hơn:
“Ta biết ngươi h/ận Phụ hoàng, nhưng năm đó cũng là yêu tộc các ngươi ra tay giế/t h/ại Tổ mẫu và cả gia đình Tổ mẫu ta trước, còn tàn hại bá tánh khiến dân chúng lầm than, Phụ hoàng ta mới truy s/át yêu tộc các ngươi, tính ra, vẫn là yêu tộc các ngươi gây chuyện trước.”
Sắc mặt người đàn ông âm u.
Tiêu Tịch Hòa có chút sợ hắn, nhưng vẫn mím môi nghiêm túc nói:
“Chúng ta lập một giao ước đi, ta làm cơm cho ngươi, chăm sóc ngươi đến khi lành hẳn, rồi đưa ngươi rời khỏi Hoàng cung, ngươi rời xa Đại Lịch, vĩnh viễn không báo th/ù Phụ hoàng ta, thế nào?”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng.
“... Nếu ngươi không đồng ý, thì gi/ết ta đi, ta tuyệt đối không thể vì mạng sống của mình, mà đẩy Phụ hoàng vào nguy hiểm.” Tiêu Tịch Hòa đại nghĩa lẫm liệt.
Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, trực tiếp b/óp c/ổ nàng.
Vết thươ/ng trên cổ nàng bị ngón tay hắn siết ch/ặt, lập tức phát ra từng cơn đau nhói. Tiêu Tịch Hòa đau đớn r/ên lên một tiếng, còn chưa kịp nói gì, người đàn ông đã buông ra.
“Thành giao.” Hắn lạnh lùng nói.
Tuy mới quen một ngày, nhưng Tiêu Tịch Hòa cảm thấy hắn chắc chắn là người nói lời giữ lời, liền vui vẻ đứng dậy: “Ta gọi người mang kim sang d.ư.ợ.c (th/uốc trị vết th/ương) đến, giúp ngươi băng bó v/ết thư/ơng.”
Nói xong, lại nhấn mạnh một câu: “Ngươi yên tâm, ta tự mình băng bó, tuyệt đối không để người thứ hai biết ngươi ở đây.”
Người đàn ông lạnh nhạt nhìn nàng.
Tiêu Tịch Hòa lười quản hắn có biểu cảm gì, chỉ một lòng muốn chữa khỏi cho hắn nhanh chóng, giải quyết phiền phức này.
Nghĩ như vậy, nàng liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
Biết yêu quái khác với con người, nàng thông minh chọn tìm tu sĩ quen biết để xin linh d.ư.ợ.c có hiệu quả kỳ diệu, editor: bemeobosua. lại bịa ra một lý do lừ/a g/ạt qua loa, lúc này mới vội vàng quay về phòng.
“Th/uốc này được không?” Tiêu Tịch Hòa mở nắp chai th/uốc.
Người đàn ông nhận lấy ngửi một chút ở chóp mũi, vẻ mặt lạnh nhạt đưa lại cho nàng.
Ý này là được rồi. Tiêu Tịch Hòa cười: “Ngươi lên giường chờ đi, ta chuẩn bị xong đồ đạc sẽ bôi th/uốc cho ngươi.”
Người đàn ông nhìn nàng một cái, không nói một lời đi lên giường.
Tiêu Tịch Hòa bày kéo, gạc, linh d.ư.ợ.c ra từng cái một, chuẩn bị ổn thỏa xong xuôi mới bưng qua, kết quả vừa đi đến bên giường liền hít vào một hơi lạnh…
“Ngươi bi/ến th/ái sao?!” Nàng hỏi như gặp m/a. Chỉ thấy người đàn ông nằm sấp trên giường, ngoại trừ m/ông bị cái đuôi lông xù che đi, những chỗ khác không có một mảnh vải che thân.
“Ngươi sao không mặc quần áo!” Nàng giận dữ hỏi.
Người đàn ông không vui: “Mặc quần áo sao bôi th/uốc?”
Nói cũng có lý, trên người hắn không có chỗ nào lành lặn, như vậy là tiệ/n nhất, nhưng mà…
“Nam nữ thụ thụ bất thân ngươi không biết sao?!” Tiêu Tịch Hòa chất vấn.
Người đàn ông ngước mắt liếc nàng một cái, giơ tay lên, Tiêu Tịch Hòa bị một lực mạnh vô hình kéo lên giường, giây tiếp theo liền ngã bên gối người đàn ông.
Người đàn ông ngồi dậy b/óp cằm nàng, mặt không cảm xúc hỏi: “Thân nào bất thân?”
Má Tiêu Tịch Hòa đỏ bừng, ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn xuống, lồng ng/ực rắn chắc, cơ bụng rõ ràng nhưng phẳng lì, bên dưới thì là...
Đồ đại đại đại biế/n th/ái!
