Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 81 (4)
Cập nhật lúc: 17/11/2025 15:06
“Con yêu quái kia có thể ẩn nấp trong cung, chứng tỏ thực lực phi thường, ngươi nói với Hoàng đế thì thế nào, người còn có thể tìm ra yêu quái sao?” Tạ Trích Tinh hỏi ngư/ợc lại.
Tiêu Tịch Hòa cau chặ/t mày: “Vậy phải làm sao, Mẫu hậu ta có thể gặp nguy hiểm!”
Tạ Trích Tinh kéo khóe môi, không tỏ ra hứng thú với chuyện này.
Tiêu Tịch Hòa sốt ruột hồi lâu, đột nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.
Tạ Trích Tinh: “?”
Hắn hoàn hồn: “Đừng có mà mơ tưởng.”
“Cầu xin ngươi, công tử sói đen anh tuấn.” Tiêu Tịch Hòa đáng thương nói.
Tạ Trích Tinh: “…”
Đêm khuya, số người tuần tra trong cung tăng gấp đôi, cứ hai ba bước lại có một người canh gác.
Tiêu Tịch Hòa trốn dưới áo Tạ Trích Tinh, căng thẳng kéo góc áo hắn. Tạ Trích Tinh liếc nàng một cái, đột nhiên đưa tay chấm lên môi nàng một cái, móng tay sắc nhọn suýt làm r/ách môi nàng.
“Có thể nói chuyện rồi.” Tạ Trích Tinh nói.
Tiêu Tịch Hòa do dự: “Sẽ không bị nghe thấy chứ?”
“Sẽ không.”
“Họ thật sự không thấy chúng ta sao?”
“Đúng vậy.”
“… Ngươi thật là lợi hại!” Tiêu Tịch Hòa nịnh nọt.
Tạ Trích Tinh hừ một tiếng, cái đuôi ve vẩy càng mạnh hơn.
Tiêu Tịch Hòa nắm ch/ặt thắt lưng hắn, theo s/át gót hắn đi vào Trung cung. Trời đã hoàn toàn tối, sân viện rộng lớn yên tĩnh, tất cả mọi người đều cố ý đi chậm lại.
“Nương nương vẫn còn đang thưởng hoa?” Một cung nhân hỏi.
Người khác gật đầu: “Nói là lát nữa sẽ quay lại.”
Tiêu Tịch Hòa và Tạ Trích Tinh nhìn nhau, lén lút lẻn vào tẩm điện.
“… Thế nào, có thứ gì d/ơ b/ẩn không?” Tiêu Tịch Hòa căng thẳng hỏi.
Tạ Trích Tinh nheo mắt: “Thứ d/ơ b/ẩn là gì?”
“Ta có nói ngươi đâu, ngươi đừng có nhạy cảm thế chứ.” Tiêu Tịch Hòa cạn lời.
Hai người vừa cãi nhau vừa đi vòng quanh, Tạ Trích Tinh từ từ mở lời: “Không có yêu quái, cũng không có yêu khí.”
“Vậy là ta nghĩ nhiều rồi sao?” Mắt Tiêu Tịch Hòa sáng lên.
“Nếu đối phương thực lực ngang bằng ta, việc thu liễm yêu khí cũng là bình thường.” Tạ Trích Tinh liếc nhìn nàng.
Tiêu Tịch Hòa à một tiếng, vừa định mở miệng nói, ánh mắt đột nhiên liếc thấy có người bước vào cửa, nàng theo bản năng kéo hắn ra sau cột.
Sau cột nửa thước là tường, hai người chen chúc vào, cơ thể dính s/át vào nhau, Tiêu Tịch Hòa vừa ngẩng đầu đã chạm vào hàm dưới của Tạ Trích Tinh.
“Họ không nhìn thấy chúng ta.” Tạ Trích Tinh thản nhiên nói.
Tiêu Tịch Hòa: “… Vì quá gấp, ta quên mất.”
Nàng liếc nhìn ra ngoài, phát hiện là Mẫu hậu đã quay về.
Tạ Trích Tinh dựa vào lợi thế chiều cao nhìn xuống nàng, có thể thấy rõ lông mi nàng chớp chớp, như hai chiếc quạt nhỏ.
Tiêu Tịch Hòa dựng tai lắng nghe hồi lâu, đến khi Mẫu hậu vào phòng trong mới quay đầu lại, kết quả bất ngờ đối diện với ánh mắt của Tạ Trích Tinh.
“Nhìn gì?” Nàng khó hiểu, hỏi xong ánh mắt hơi động, “Ngươi cúi thấp xuống một chút.”
Tạ Trích Tinh: “Làm gì?”
“Cúi thấp xuống chút.” Tiêu Tịch Hòa nhắc nhở.
Tạ Trích Tinh nhìn nàng hồi lâu, đành im lặng cúi đầu xuống, trong quá trình hai khuôn mặt dần tiến lại gần, hắn luôn nhìn vào mắt nàng. Tiêu Tịch Hòa hơi kiễng chân, giơ tay vuốt lên lông mày hắn.
… Người trong cung Mẫu hậu không tận tâm lắm, sao lại có mạng nhện. Tiêu Tịch Hòa yên lặng lau bụi bẩn trên xư/ơng lông mày hắn, đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua, mang đến từng đợt rùng mình, Tạ Trích Tinh nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt dần rơi xuống chóp mũi thanh tú của nàng.
Hơi thở giao thoa, ánh mắt hòa quyện, Tạ Trích Tinh giờ phút này không nghe thấy gì cả, trong mắt và trong tim, chỉ có một người.
“Nương nương, bây giờ dùng nước tắm không ạ?”
Tiếng cung nhân truyền đến từ xa, vừa nghe Mẫu hậu muốn tắm, Tiêu Tịch Hòa vội vàng kéo Tạ Trích Tinh đi ra ngoài. Tạ Trích Tinh lặng lẽ nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, không biết đang nghĩ gì.
Ra khỏi Trung cung, hắn mới đột nhiên mở lời: “Sói cả đời, chỉ tìm một bạn đời.”
“Hả?” Tiêu Tịch Hòa khó hiểu quay đầu lại.
“Người không phù hợp, không nên bắt đầu.” Hắn lại nói.
Tiêu Tịch Hòa: “?”
Chuyện gì khiến hắn đột nhiên có cảm xúc như vậy? =)))
“Nhưng ta quyết định,” Tạ Trích Tinh dừng bước, Tiêu Tịch Hòa đang kéo hắn đi cũng buộc phải dừng lại, “đồng ý với ngươi.”
Tiêu Tịch Hòa: “… Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy?”
Một khắc sau, nàng bị quăng vào trong chăn đệm, editor: bemeobosua. Tạ Trích Tinh x/é toạc cổ áo, nhấc chân bước qua eo nàng, mặt đầy vẻ trịnh trọng chạm mũi vào mũi nàng.
Tiêu Tịch Hòa: “?”
“Ngươi thích tư thế nào?” Tạ Trích Tinh hỏi.
Tiêu Tịch Hòa: “… Là ý mà ta đang nghĩ tới sao?”
Tạ Trích Tinh cởi dây lưng áo nàng.
Tiêu Tịch Hòa: “!!!”
