Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 15 (2)
Cập nhật lúc: 29/10/2025 03:49
Tạ Trích Tinh cũng thành thạo nhấc nàng ra: “Tư chất bản thân kém, trút giận lên ta?”
“… Mỗi lần ngài đều dùng ánh mắt chế giễu đó nhìn ta, ta còn không thể trút giận một chút sao?” Tiêu Tịch Hòa vẻ mặt vô tội.
Tạ Trích Tinh nheo mắt dài.
“Ta sai rồi.” Tiêu Tịch Hòa quỳ xuống nhận lỗi.
Tạ Trích Tinh lúc này mới buông nàng ra.
Tiêu Tịch Hòa vội vàng bắc nồi đun dầu làm lại cơm canh. Hai khắc sau, Tạ Trích Tinh lại cầm đũa lên, chậm rãi tiếp tục ăn cơm. Tiêu Tịch Hòa trên bàn ôm mặt nhìn hắn, một lúc lâu đột nhiên nói một câu: “Ngài lại vì muốn ta tự nguyện mắc câu mà nhịn nhiều bữa đến thế.”
Cần biết rằng mấy bữa trước nàng đã bắt đầu ra tay h/ãm h/ại rồi.
Tạ Trích Tinh hỏi ngư/ợc lại: “Vậy thì sao?”
Tiêu Tịch Hòa nào dám chọc hắn, lập tức ôm quyền đầu hàng, t/iện thể đá đểu hắn một câu: “Cho nên hai ta là nồi hỏng úp vung r/ách, hỏng đến cùng một chỗ rồi.”
“Nồi hỏng úp vung r/ách.” Tạ Trích Tinh cười khẩy một tiếng, nhưng không phản bác.
Tối hôm đó, tu luyện của Tiêu Tịch Hòa lại một lần nữa giậm chân tại chỗ, một mình nằm sấp trên giường ấm ức. Tạ Trích Tinh đi vào, khóe mắt hơi nhếch lên.
“Đó là ánh mắt gì?” Tiêu Tịch Hòa nheo mắt.
Tạ Trích Tinh khựng lại: “Ánh mắt gì?”
“Ngài trông như đang nhìn một con cá nóc giận dữ.” Tiêu Tịch Hòa không vui.
Tạ Trích Tinh nghĩ nghĩ: “Rất chính x/ác.”
Tiêu Tịch Hòa càng không vui hơn, nhưng đ/ánh lại không thắng, chỉ đành lật người quay lưng về phía hắn.
Tạ Trích Tinh thong thả ngồi xuống mép giường, im lặng một lúc rồi chậm rãi mở lời: “Ngươi đang quá mức cố chấp rồi.”
Mắt Tiêu Tịch Hòa giật giật.
“Tu luyện kiêng kỵ nhất là nóng vội cầu thành, hãy nghĩ lại ý định ban đầu của ngươi khi tu luyện.” Tạ Trích Tinh nhắc nhở.
Tiêu Tịch Hòa ngẩn ra, một lúc sau đột nhiên thông suốt… Đúng vậy! Nàng vốn dĩ cũng không hề có ý định theo đuổi sức mạnh quá lớn, chỉ muốn khỏe mạnh thuận lợi sống hết đời này thôi. Việc cấp bách trước mắt là Hợp Hoan Cổ còn sót lại trong cơ thể, chứ không phải Trúc Cơ gì đó!
Mày mắt nàng giãn ra ngay lập tức, tâm cảnh cũng cảm thấy khoáng đạt hơn nhiều. Tạ Trích Tinh thấy vậy, khóe môi nổi lên một chút độ cong: “Cũng không đến nỗi bùn n/át.”
Tiêu Tịch Hòa liếc xéo hắn một cái, đột nhiên có chút tò mò: “Khi ngài tu luyện, cũng từng có lúc nóng vội cầu thành sao?”
“Mỗi ngày.” Tạ Trích Tinh trả lời.
Tiêu Tịch Hòa ngẩn ra: “Vậy ngài làm sao vượt qua?”
“Tại sao phải vượt qua? Tư chất của ta đâu có tệ.” Tạ Trích Tinh là thật lòng không hiểu.
Tiêu Tịch Hòa: “…”
Thật tức giận quá.
Tạ Trích Tinh nhìn vẻ mặt nàng, chậm rãi nhận ra câu nói này không ổn, nể tình nàng gần đây vất vả, hắn miễn cư/ỡng an ủi: “Tư chất ngươi tuy kém, nhưng tâm thái không tệ.”
“… Ngài vẫn là đừng nói gì nữa.” Tiêu Tịch Hòa cạn lời nằm xuống.
Tạ Trích Tinh cong môi, cũng nằm xuống bên cạnh nàng, trong lều dần dần yên tĩnh.
Lâu sau, Tiêu Tịch Hòa hỏi: “Ma Tôn, ngài buồn ngủ không?”
Mắt Tạ Trích Tinh khẽ động: “Không buồn.”
“Vậy có muốn tu luyện không?” Nàng lại hỏi.
Tạ Trích Tinh không nói gì.
Một lúc sau, trong chăn vang lên tiếng sột soạt, hai bộ áo l/ót lớn nhỏ khác nhau lần lượt bị ném xuống đất. Đêm tối tĩnh lặng, nhưng lại có sóng biển vỗ bờ, thuyền nhỏ chao đảo.
Sau khi Tiêu Tịch Hòa thả lỏng tâm thái, giai đoạn nút thắt ng/ược lại rất nhanh đã qua đi. Ngày Trúc Cơ, nàng lĩnh ngộ sâu sắc một đạo lý…
Tâm tính phóng khoáng một chút, không có hại.
Vô tình đã là tháng Chạp. editor: bemeobosua. Không biết có phải là ảo giác của Tiêu Tịch Hòa không, nàng cứ cảm thấy mùa đông năm nay đến đặc biệt muộn, muộn đến mức nàng không nhịn được than phiền: “Tại sao mùa đông vẫn chưa đến?”
Tạ Trích Tinh ngừng lại một chút: “Ngươi không phải nói không thích mùa đông sao?”
“Không thích thì không thích, nhưng cái gì nên có vẫn phải có chứ,” Tiêu Tịch Hòa thở dài một tiếng, “Không lạnh không có tuyết, chẳng còn vị Tết gì cả.”
Tạ Trích Tinh mặt không biểu cảm quay mặt đi, từ chối nói chuyện với người phụ nữ thay đổi thất thường này.
Thế nhưng sáng sớm hôm sau, cả Cốc Âm Trạch đã phủ một lớp màu trắng.
“Tuyết rơi rồi kìa!” Tiêu Tịch Hòa phấn khích chạy ra rừng, vốc một nắm tuyết tung lên, đôi mắt cong cong vì cười sáng lấp lánh, quả thực còn vui hơn cả ngày Trúc Cơ.
