Ma Tôn Mang Thai Con Của Ta [xuyên Sách] - Chương 3 (3)
Cập nhật lúc: 29/10/2025 03:45
Hắn hết lần này đến lần khác không nể mặt, sắc mặt trưởng lão hơi khó coi. Định nói thêm điều gì đó, Tạ Trích Tinh đột nhiên nhìn sang, đôi mắt dài hẹp lạnh lẽo.
Trưởng lão chợt rùng mình, mặt mày tối sầm quay đầu bỏ đi.
Các đệ tử thấy vậy cũng dắt ch.ó theo sau. Một đệ tử có vẻ thân cận với ông ta thì thầm hỏi: “Chúng ta cứ thế này mà đi sao?”
“Không tìm thấy gì, ở lại làm gì nữa?” Trưởng lão cười lạnh một tiếng, “Hắn là một tên đ/iên, dù bị nhốt ở đây không còn tu vi, thì vẫn là một tên đ/iên nguy hiểm.”
“Nhưng sự bất thường vẫn chưa được điều tra ra...”
“Truyền lệnh xuống, bắt đầu từ hôm nay, bên ngoài thung lũng tăng thêm ba trăm lính canh, thay phiên canh gác mười hai canh giờ, đồng thời dùng Kim Cang Tráo gia cố thêm kết giới bên ngoài. Nếu quả thật có người lẻn vào, thì cứ nhốt hắn cùng Tạ Trích Tinh cho đến khi trời hoang đất tàn.”
“Vâng.”
“Còn nữa, tất cả đệ tử không được phép đặt chân vào thung lũng dù chỉ nửa bước, người vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi Tiên Môn!”
Các đệ tử vội vàng đáp lời, không dám nói thêm gì nữa.
Mọi người dẫn ch.ó dần dần đi xa, Tiêu Tịch Hòa cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, cả người rầm một tiếng rơi thẳng từ trên cây xuống, ngã vào lớp lá khô mềm xốp.
Tạ Trích Tinh liếc nhìn nàng: “Còn sống không?”
“Vẫn còn sống...” Tiêu Tịch Hòa vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, t/iện thể c/ởi áo choàng tàng hình ra.
Tạ Trích Tinh chậc một tiếng, đưa con thỏ cho nàng: “Ôm lấy.”
Tiêu Tịch Hòa luống cuống nhận lấy con thỏ. Vừa ôm chắc, người nào đó lại biến mất không còn dấu vết. Nàng l/iếm đôi môi khô khốc, sau đó mới kịp phản ứng mà ngã ngồi xuống đất, mãi một lúc lâu cũng không đứng dậy nổi.
Mặc dù vậy, nàng vẫn nắm ch/ặt lấy con thỏ.
Nhìn con thỏ đang run rẩy, nàng thở dài một tiếng: “Ngươi và ta cũng coi như đồng b/ệnh tương lân rồi.”
Con thỏ tiếp tục run rẩy, Tiêu Tịch Hòa lộ vẻ thương xót.
Một canh giờ sau, thịt thỏ kho dầu ớt ra lò. =)))
Tạ Trích Tinh vốn nghĩ nàng trải qua chuyện này, chắc chắn sẽ biết khó mà lui. editor: bemeobosua. Nhưng kết quả là không đợi được nàng hoảng loạn bỏ chạy, ngư/ợc lại còn ngửi thấy mùi thơm nồng nàn.
Ban đầu hắn không định để ý đến nàng nữa, nhưng vì mùi vị quá thơm, nên vào lúc hoàng hôn, hắn lại một lần nữa xuất hiện trên bãi đất trống bên bờ suối.
“Ma Tôn mau đến, vừa mới ra lò.” Tiêu Tịch Hòa nhiệt tình chào hỏi.
Tạ Trích Tinh nhìn chằm chằm vào nàng một lúc, cười nói: “Ngươi đúng là không chịu bỏ cuộc.”
“Bỏ cuộc thì chỉ có chờ c/hết, ta cũng không còn cách nào,” Tiêu Tịch Hòa thở dài một tiếng, sau đó chuyển giọng, “Ta cố ý cho thêm nhiều ớt, đảm bảo cay tê thơm ngon.”
Một lần sinh hai lần quen, Tạ Trích Tinh thành thạo ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ của mình, cầm đũa gắp một miếng thịt.
Thịt vừa mềm vừa dai, béo mà không ngấy, dầu ớt và gia vị dùng cực kỳ tốt, lại không lấn át hương vị chính, chỉ là, mùi vị hơi giống...
Tạ Trích Tinh khựng lại, có một dự cảm không lành: “Con thỏ đâu rồi?”
“Đây không phải sao?” Tiêu Tịch Hòa hỏi ngư/ợc lại.
Tạ Trích Tinh: “...”
Không khí đột nhiên im lặng, Tiêu Tịch Hòa chớp chớp mắt, mơ hồ nhận ra điều gì đó không ổn: “Con thỏ... không phải là nguyên liệu nấu ăn à?”
“Ta không phải đã nói, đó là ta nuôi để giải sầu sao?” Tạ Trích Tinh u ám mở miệng.
“...Ta tưởng ngài cố ý nói như vậy để đuổi bọn họ đi.” Tiêu Tịch Hòa cười gượng một tiếng, lặng lẽ gắp cho hắn một chiếc đùi thỏ.
Tạ Trích Tinh nhìn chằm chằm vào chiếc đùi thỏ bóng dầu rất lâu, rồi lặng lẽ cầm lên.
“... Thơm không?”
“... Thơm.” =)))
