Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (vô Hạn Lưu) - 393
Cập nhật lúc: 05/09/2025 06:36
Những ai mắt tinh còn kịp nhìn thấy rõ trên trán của nó đã nứt toác ra một đường dài.
Những người chơi phía trước vốn đã chạy được một đoạn, vô tình ngoái đầu lại nhìn, khi chứng kiến cảnh tượng này, ai nấy đều trợn tròn mắt, hét lên kinh hãi.
Tiếng la hét nhanh chóng lan ra khắp nơi, khiến ngay cả những người dân làng ở xa hơn cũng tò mò quay lại nhìn.
Và rồi… tất cả bọn họ đều c.h.ế.t lặng.
Thân thể to lớn của Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu bay thành một đường cong giữa không trung—cảnh tượng ấy sao mà quen thuộc quá đỗi.
Chẳng mấy chốc, họ đã nhớ ra.
Trước đây, Bạch Thu Diệp cũng từng đá bay con rối theo cách y hệt như vậy.
"..."
"..."
"..."
Bọn họ không sao hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả Bạch Thu Diệp cũng đứng sững tại chỗ, há hốc miệng ngơ ngác.
Cô vốn dĩ chỉ nghĩ rằng cú đá này sẽ gây thêm một vết thương trên người con quái vật, cùng lắm là làm nó bị thương nặng hơn đôi chút.
Nào ngờ… cô lại đá bay luôn nó thật sự.
Dù sao thì, để đối phó với Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu, cô cũng đã chuẩn bị rất chu đáo.
Chẳng hạn như dưới đế giày cô đã dán năm lá Bùa Bình An, năm lá Phù Áp Sát, còn thêm cả một lá Phù Trấn Miếu.
Trên mắt cá chân cô đeo một chuỗi hạt có dán bùa, trong cổ tất còn nhét một miếng bùa đỏ có chứa tượng Ngư Thần.
Tất cả đều là để phòng thân, để đối đầu với những thế lực tà ác cỡ này.
Nhưng dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, cô vẫn không ngờ rằng—một sinh vật vừa rồi còn thần thông quảng đại như Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu—lại yếu đến mức chỉ với một cú đá đã bay luôn cả người.
"Chẳng lẽ… đây chính là sự khác biệt giữa cấp 35 và cấp 65 sao?"
Bạch Thu Diệp ngơ ngác nghĩ thầm.
Trong lòng Bạch Thu Diệp trào dâng một niềm vui khó tả. Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, cô lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng được sức mạnh của chính mình.
“Không biết giới hạn của mình là bao nhiêu con Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu nhỉ?”
“Phải tìm cơ hội thử nghiệm mới được... Nhưng trước hết phải chuẩn bị thật kỹ đã.”
Chỉ trong vòng hai giờ ngắn ngủi, khán giả đang xem livestream đã lần nữa bùng nổ.
Thậm chí lần này phản ứng của họ còn dữ dội hơn cả khoảnh khắc Tư Đồ Liêu vỗ tay chẻ đôi sóng biển.
Bởi vì Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu không chỉ đơn giản là một con boss, mà nó còn là một truyền thuyết đen tối ám ảnh từng ngóc ngách trong thôn Sơn Lĩnh.
Vậy mà con boss đáng sợ ấy, vừa xuất hiện chưa đầy năm phút, đã bị tiễn thẳng xuống biển.
Tôn nghiêm đâu? Giới hạn đâu? Lương tâm đâu rồi?
Bình luận trên livestream dồn dập hiện lên:
[Đây thật sự là boss sao?]
[Boss thật đấy...]
[Tôi vừa chuyển kênh từ livestream khác về đây, chắc chắn đây chính là boss.]
[Bên làng tôi đã c.h.ế.t hơn nửa số người rồi.]
[Thậm chí còn chưa kịp tới bờ biển thì đã mất hơn nửa nhân số.]
[Thật ra nhóm B vẫn còn may chán, ít nhất còn có thể triệu hồi Ngư Thần hỗ trợ một phút.]
[Nhưng rõ ràng là Ngư Thần yếu hơn Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu rất nhiều.]
[Chủ yếu là dân làng bên đó phần lớn tin vào Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu.]
[Vậy tại sao nhóm A lại có thể xử lý nó nhanh như vậy???]
[Boss bên này với boss bên tôi rõ ràng không giống nhau mà?]
[Đây không phải là vấn đề của boss! Đây là vấn đề kỹ năng của người chơi.]
Ngay lập tức, khán giả phát hiện ra một điểm bất thường và bắt đầu tranh luận ầm ĩ.
[Lý Tiểu Thảo tuyệt đối không thể chỉ cấp 26, chắc chắn hai người đó đã giấu cấp độ thật!]
[Tôi đoán Lý Tiểu Thảo dùng “ngụy trang cấp độ”, Đồ Nhất cũng vậy. Thật ra Đồ Nhất chắc chỉ cấp 35 thôi, còn Lý Tiểu Thảo đã vượt quá 50 rồi.]
[Không ngờ chúng ta vẫn tưởng Đồ Nhất dẫn dắt Lý Tiểu Thảo, ai ngờ là ngược lại.]
[Mà Đồ Nhất chỉ cấp 35 thì không hợp lý chút nào. Làm sao có thể dùng tay không chấn hải được?]
[Đó là đạo cụ, đồ ngốc! Nhưng Lý Tiểu Thảo thì hoàn toàn dùng chân thật đấy.]
[Chân thần! Bao giờ mới mở chế độ solo dẫn đội phó bản đây?]
[Ơ chân thần là gì vậy?]
Trong nháy mắt, phần bình luận trên màn hình tràn ngập sự tôn sùng dành cho Lý Tiểu Thảo—cũng chính là Bạch Thu Diệp.
Những người trước đó từng buông lời chê bai, giờ đây sau hàng loạt cú vả mặt liên tiếp từ cô, đã câm nín hoàn toàn, không ai dám hé răng.
Bên trong phó bản, Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu rơi xuống biển, nước b.ắ.n tung tóe thành từng đợt sóng trắng xóa.
Mọi người nhìn làn nước đang dần yên ắng trở lại, cảm giác như cả không gian xung quanh cũng được giải phóng.
Bọn họ từ từ quay đầu lại, ánh mắt vô thức đồng loạt đổ dồn về phía Bạch Thu Diệp.
Vương Ung Giản lắp ba lắp bắp mãi không nói thành câu:
“Cô... cô... cô... cô—”
Bạch Thu Diệp ung dung thu chân lại, mặt không đổi sắc nói:
“Chuyện nhỏ thôi mà. Đi tiếp thôi.”
Dù ngoài mặt cô tỏ ra bình tĩnh là thế, nhưng tim trong lồng n.g.ự.c cô thì đập thình thịch suýt nữa nhảy ra ngoài.
Khoảnh khắc vừa rồi, cô ra chân hơi quá lực, không kiểm soát được bản thân, hơn nữa đầu óc còn đang mải suy nghĩ vẩn vơ, suýt chút nữa đã tự mình bay khỏi vách đá.
May mắn thay, nhờ vào khả năng giữ thăng bằng xuất sắc, cô mới không mất mặt trước bao nhiêu con mắt đang nhìn.
Một cú đá này không chỉ đá bay con boss, mà còn đá ra sự tự cường của chính cô, thậm chí đá luôn cả sự tự tin của những người khác vào vực thẳm.
Dân làng thôn Sơn Lĩnh lúc này đã hoàn toàn xem Bạch Thu Diệp như một đại sư, không ai dám làm trái ý cô, sẵn sàng nghe theo mọi lời chỉ dẫn.
Dân làng ở đây vốn tín ngưỡng Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu, nhưng nhìn cách họ đối xử với Miếu Cô Nương cũng đủ thấy, phần lớn chỉ lợi dụng thần linh khi cần thiết, chứ thực chất không ai thật lòng tôn thờ.
Tuy nhiên, ngoài những người dân thông thường này, vẫn còn một nhóm cuồng tín ẩn trong bóng tối.
Những kẻ đó, khi nhìn thấy tín ngưỡng mình bị đá bay xuống biển, lập tức xem Bạch Thu Diệp như kẻ thù số một.
Sau khi Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu bị đánh bại, việc leo lên vách núi trở nên dễ dàng hơn hẳn.
Những người chơi ở phía trước cũng nhanh chóng tụ lại, vây chặt lấy Bạch Thu Diệp ở giữa.