Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (vô Hạn Lưu) - 411

Cập nhật lúc: 05/09/2025 06:38

Một trong số chúng phát hiện con khỉ trong quan tài đang bị trấn áp trong tình trạng thảm hại. Đôi mắt đen của nó đảo qua đảo lại, giống như đang suy tính điều gì đó. Cuối cùng, như cảm nhận được nguy hiểm, nó bất ngờ quay người bỏ chạy.

Những con còn lại dường như cũng nhận ra tình thế bất lợi, lập tức xoay người bỏ trốn theo. Chỉ trong chớp mắt, cả đám phản bội đồng bọn, rút lui không chút do dự.

Trong lúc đó, tiếng kêu rên rỉ của con khỉ trong quan tài dần yếu đi, cuối cùng bị Bạch Thu Diệp kéo ra ngoài.

Vương Ung Giản nhìn cô, hỏi: "Lúc nãy cô bảo tụi tôi chạy là để dụ bọn nó tới à?"

Bạch Thu Diệp bình thản trả lời: "Những con khỉ đó rất xảo quyệt. Nếu không giả vờ bỏ chạy, chúng sẽ cứ thế vòng vo mãi, không bao giờ hiện nguyên hình."

Vương Ung Giản im lặng một lúc rồi lẩm bẩm: "... Rốt cuộc ai mới là xảo quyệt đây..."

Những người khác ban nãy còn sợ đến c.h.ế.t khiếp, giờ cuối cùng cũng hoàn hồn. Nhưng nỗi sợ vẫn còn vương lại trong tim, chưa ai dám thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, họ mới nhận ra khung cảnh xung quanh đã thay đổi. Trước đó do cứ đi lòng vòng mãi, ai nấy đều đã quen với cảnh vật trong rừng. Nhưng giờ đây, không gian dường như đã khác—cây cối, đường mòn, mọi thứ đều lạ lẫm.

Chỉ có chiếc quan tài màu đỏ vẫn còn đứng đó như minh chứng rằng chuyện vừa rồi không phải ảo giác.

Khuất Ức Hàn chỉ vào quan tài, hỏi nghiêm túc: "Cái này... có cần đốt không?"

Bạch Thu Diệp đáp tỉnh queo: "Đốt thì phí quá."

Mọi người sửng sốt. Không lẽ... cái quan tài này còn có thể dùng lại được?

Đúng lúc ai nấy còn đang nghi hoặc, Bạch Thu Diệp nói tiếp: "Chiếc kiệu của giáo sư Bao bị hỏng rồi. Đây chẳng phải cơ hội tái chế tuyệt vời à?"

Hai người đang khiêng kiệu lúc này mới nhìn nhau rồi cúi xuống kiểm tra—thì ra trong lúc chạy trốn, cây gỗ kê dưới m.ô.n.g giáo sư Bao đã bị gãy. Cơ thể ông ta giờ đây đã chùng hẳn xuống, toàn bộ sức nặng đang đè lên hai cây tre.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai cây tre cũng sẽ gãy theo, giáo sư Bao e là sẽ thành người đầu tiên "nằm thử" quan tài tái chế...

Vương Ung Giản tròn mắt hỏi:

"Không phải cô định bỏ giáo sư Bao vào trong cái quan tài đó thật đấy chứ?"

Bạch Thu Diệp đáp tỉnh bơ:

"Tôi thử rồi, chiếc quan tài này không nặng đâu. Tám con khỉ còn khiêng được, huống gì là chúng ta."

Mọi người vốn đang ngần ngại, nhưng chẳng hiểu sao lại bị Bạch Thu Diệp kéo theo lối suy nghĩ đó. Đến lúc này, chuyện nhét giáo sư Bao vào quan tài dường như chẳng còn quá đáng nữa.

Thế là cả nhóm cùng nhau nhấc ông ta—lúc này đã ngất xỉu như khúc gỗ—ra khỏi kiệu tre, rồi đặt ông vào trong chiếc quan tài đỏ một cách vô cùng bình thản.

Bạch Thu Diệp nhàn nhạt nói:

"Đậy nắp lại luôn đi."

Vương Ung Giản rùng mình khi chứng kiến cảnh này. Anh không biết nên khâm phục hay sợ Bạch Thu Diệp nữa. Cô thật sự là kiểu người "ân oán phân minh", đã để mắt đến ai thì người đó coi như xui tận mạng. Mà xui nhất bây giờ chính là... chủ thuê của họ.

Cả đoàn tiếp tục hành trình, giờ thì họ khiêng luôn cả quan tài đi cùng. Lạ thay, từ khi giáo sư Bao nằm trong đó, hiện tượng quỷ đánh tường biến mất hoàn toàn. Dù mang vác nặng nề hơn, nhưng đường đi lại thông suốt hơn hẳn, chẳng ai than mệt hay lạc phương hướng nữa.

Một tiếng sau, họ đã đặt chân đến đỉnh núi.

Một người chơi xem đồng hồ, không giấu nổi sự kinh ngạc:

"Trời đất, vậy mà chúng ta đã mất tận năm tiếng chỉ để lên tới đây..."

Dù trong lòng ai cũng ngờ ngợ là bị thời gian trong phó bản làm rối loạn, nhưng thực tế vẫn khiến họ sốc. Rõ ràng họ chỉ có cảm giác đi được khoảng một tiếng, thế mà thật ra đã trôi qua mấy giờ.

Trước mặt họ lúc này là một ngôi miếu cổ kính, kiến trúc rêu phong, cũ kỹ. Khi còn dưới chân núi ngước nhìn lên, vì bị che khuất bởi góc nhìn và cây cối, mọi người không nhận ra rằng phía sau ngôi miếu này còn có một tòa tháp nhỏ.

Khi nhóm người tiến gần đến miếu, họ phát hiện bên cạnh lò hương có hai người đang quỳ gối.

Chính là hai người chơi từng tách khỏi đội chính trước đó.

Vừa nhìn thấy nhóm Bạch Thu Diệp, cả hai lập tức bật dậy khỏi mặt đất, vẻ mặt hoảng loạn:

"Các người! Các người có thấy ba người còn lại đâu không?!"

Khuất Ức Hàn bình tĩnh đáp:

"Bọn tôi chỉ nghe tiếng hét thảm thôi... e rằng họ đã c.h.ế.t rồi."

Hai người kia nhanh chóng thuật lại:

"Ba người đó bị bàn tay trong quan tài kéo đi. Chúng tôi cũng bị tấn công, may mà dùng đạo cụ mới trốn thoát được."

Nói đến đây, họ đảo mắt nhìn đoàn người một lượt rồi kinh ngạc thốt lên:

"Hả? Các người không thiếu ai hết à?!"

Họ lập tức tỏ ra hối hận. Nếu lúc trước nghe theo lời Bạch Thu Diệp, có khi đâu đến nỗi khốn đốn như vậy.

"Khoan đã... cái quan tài phía sau các người là──"

Cả hai bỗng tái mặt.

Đó chẳng phải là chiếc quan tài màu đỏ từng khiến họ bỏ chạy bán sống bán c.h.ế.t sao? Sao giờ lại bị nhóm người này khiêng đi thong dong như thể đang gánh rau ra chợ?

Còn chưa kịp nói hết câu, từ trong quan tài vang lên tiếng đập nắp cồm cộp.

"Cho tôi ra ngoài!! Đây là đâu vậy hả?!"

Giọng nói quen thuộc của giáo sư Bao vang lên khiến tất cả im phăng phắc. Những người chưa biết chuyện thì tròn mắt sững sờ—thì ra người nằm trong quan tài là... chủ thuê của họ!

Không ngờ nhóm Bạch Thu Diệp không chỉ cưỡng ép lôi ông ta lên núi, mà còn dám... nhốt ông ta vào quan tài.

Bạch Thu Diệp quay sang hỏi hai người chơi kia:

"Hai người quỳ ở đây bao lâu rồi?"

Một người trả lời:

"Cỡ một tiếng gì đó. Mà tụi tôi bị mất đồng hồ nên cũng không dám chắc lắm."

Người còn lại bổ sung:

"Chúng tôi định vào trong miếu xem thử, nhưng muốn vào đó phải tuân theo quy tắc."

Bạch Thu Diệp hỏi:

"Quy tắc gì?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.