Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (vô Hạn Lưu) - 603

Cập nhật lúc: 05/09/2025 06:52

Trong căn phòng ấy có một sự náo động ngấm ngầm, khiến các bệnh nhân trở nên bồn chồn và kích động.

Trong lúc vui chơi, bọn họ vẫn không ngừng ngấm ngầm ngước lên, lén lút quan sát biểu cảm của các y tá.

Dường như đang quan sát xem lúc nào các y tá sẽ lơ là cảnh giác, không còn dồn hết sự chú ý vào bọn họ nữa.

Những y tá dường như đã quen với tình huống vừa xảy ra, thấy các bệnh nhân còn lại không gây rối nữa liền bắt đầu tụm năm tụm ba trò chuyện, hoặc cúi đầu nghịch điện thoại.

Còn những người chơi cùng vào với Bạch Thu Diệp, so với các y tá NPC thì cảnh giác hơn nhiều.

Bọn họ sợ rằng bệnh nhân mình quản lý sẽ phát điên như hai bệnh nhân kia.

Bây giờ bọn họ đã nhận ra điểm khó của công việc này chính là bệnh nhân có thể nổi điên bất cứ lúc nào.

Nếu không kiểm soát được bệnh nhân, không thể để bọn họ tiếp tục ở lại phòng sinh hoạt, thì bọn họ sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ cho bệnh nhân vận động trong khu hoạt động hai tiếng đồng hồ.

Vì hai bệnh nhân kia xảy ra xung đột do quấy rối lẫn nhau, nên các người chơi cố gắng cách ly bệnh nhân mình phụ trách với những người khác.

Chỉ là diện tích phòng sinh hoạt có hạn, bệnh nhân ngẩng đầu lên là có thể trò chuyện với người khác.

Bọn họ chỉ có thể cố gắng giảm thiểu số lần giao tiếp giữa các bệnh nhân.

Cứ yên lặng như vậy được hai mươi phút, xem như cuối cùng cũng vượt qua được mốc một tiếng đồng hồ.

Một trong hai bệnh nhân đang đọc sách thiếu nhi bên cạnh Thường Bình bỗng ngẩng đầu lên, ngón tay chỉ về phía cửa.

Bệnh nhân đó nói: "Sao anh ta lại đến nữa rồi."

Bệnh nhân kia đang đọc sách hỏi: "Ai vậy?"

Bệnh nhân đó đáp: "Người bạn tôi đã nói với anh lần trước đó."

Bệnh nhân kia lộ vẻ chợt hiểu: "Là người có thể tùy ý đi dạo trên hành lang đó à?"

Bệnh nhân đó gật đầu: "Đúng đúng, chính là anh ta."

Bệnh nhân kia nói: "Tôi thật sự ghen tị với anh ta, chỉ là mỗi lần đến anh ta đều bị thương, không biết là va phải cái gì nữa."

Hai y tá phụ trách hai bệnh nhân này lập tức tiến lên, nghiêm khắc nói với bọn họ: "Đã nói với các anh bao nhiêu lần rồi, không được nói bậy."

Hai bệnh nhân đó như không hiểu lời y tá, lại tự nhiên cúi đầu xuống đọc sách.

Hai y tá đó thì thầm trò chuyện với nhau.

"Thôi kệ đi, nói với bọn họ cũng như không, bọn họ toàn giả vờ không hiểu."

"Lúc nào cũng cảm giác bọn họ đắm chìm trong thế giới riêng, hoàn toàn không cùng không gian với chúng ta."

"Đúng vậy, không biết là giả vờ hay thật sự không hiểu nữa."

"Nhưng bọn họ lại nhắc đến người đó rồi."

"Làm gì có ai, đừng tự hù dọa mình nữa."

"Nhưng lần trước tôi thật sự thấy người mà bọn họ nói đó."

"Tôi đã bảo rồi, đó là ảo giác!"

"Cô chỉ là không muốn tin thôi... trong bệnh viện này, thật sự có quỷ đấy."

Bạch Thu Diệp nghe thấy liền bước lại gần bọn họ: "Hai chị, chuyện quỷ mà các chị nói là sao vậy?"

Hai y tá thấy cô đến, lập tức nở nụ cười gượng gạo.

Một người nói: "Chuyện nhỏ! Trong bệnh viện lúc nào chẳng có vài câu chuyện ma, toàn là những lời nhảm nhí lúc rảnh rỗi thôi."

Người kia nói: "Đúng vậy, toàn là chuyện vớ vẩn, cô không cần biết đâu."

"Nhưng tôi rất hứng thú với những câu chuyện kiểu này." Bạch Thu Diệp nói: "Các chị không thể kể cho tôi nghe sao?"

Hai y tá nhìn nhau một cái, nói: "Nói cho cô biết cũng chẳng sao, dù sao mọi người đều coi đó là chuyện kể thôi."

"Bệnh nhân của chúng tôi luôn nói rằng, ban đêm thường có người đi lại ngoài hành lang, làm phiền giấc ngủ của bọn họ."

"Nhưng chúng tôi không tìm thấy bằng chứng camera nào xác nhận điều đó."

"Không chỉ bệnh nhân một tầng nói về chuyện này, những tầng khác cũng đề cập đến người xuất hiện vào ban đêm."

"Bọn họ bảo người đó lúc nào cũng chảy máu, lại thích đứng trước cửa phòng, áp mặt vào kính nhìn vào bên trong."

"Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó đã thấy rợn người."

"Nhưng chúng tôi chưa từng gặp lần nào, nên chắc chắn đó chỉ là tin đồn bệnh nhân lan truyền trong giờ hoạt động trị liệu thôi."

Bạch Thu Diệp gật đầu nói: "Thì ra là vậy."

Một y tá nói: "Những câu chuyện kiểu này chỉ nên coi là chuyện phiếm, nếu bệnh nhân đều tin thật thì phiền phức lắm."

Y tá kia tiếp lời: "Vì vậy từ giờ phải ngăn chặn bọn họ lan truyền chuyện này."

Bạch Thu Diệp đáp: "Vâng vâng, cảm ơn các tiền bối."

Đúng lúc đó, Thường Bình bỗng bật cười khẩy, dường như cuộc trò chuyện giữa Bạch Thu Diệp và các y tá khiến anh ta thấy buồn cười.

Bạch Thu Diệp quay đầu lại, thấy anh ta đang che miệng nói: "Sao các người lại quan tâm chuyện đó làm gì, thay vì thế nên lo lắng chuyện khác mới phải."

Một y tá nhíu mày hỏi: "Anh đang nói cái gì vậy?"

Y tá kia kéo tay áo đồng nghiệp: "Đừng nói chuyện với anh ta."

Thường Bình liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong phòng hoạt động: "Không còn nhiều thời gian đâu, các người chuẩn bị tinh thần đi."

Bạch Thu Diệp hỏi: "Anh muốn chúng tôi chuẩn bị gì?"

Thường Bình chống cằm nói: "Thủ phạm thực sự ảnh hưởng đến tâm lý bệnh nhân sắp xuất hiện rồi."

Vừa dứt lời, bệnh nhân đang nhảy múa ở phía xa bỗng phát điên, ôm chầm lấy bệnh nhân bên cạnh, há miệng cắn mạnh vào cổ người đó.

Người bị cắn lập tức m.á.u chảy như suối, gào thét thảm thiết.

Những bệnh nhân khác hoảng sợ trước tiếng hét, co rúm người nép sát vào tường.

Các y tá cuống cuồng muốn đến gần bệnh nhân mình phụ trách, nhưng bị bọn họ sợ hãi đẩy ra.

Hai bệnh nhân đang đọc sách thiếu nhi cạnh Bạch Thu Diệp cũng bắt đầu điên cuồng xé sách.

Bọn họ dùng hết sức bình sinh, biến những cuốn truyện tranh trong tay thành những chiếc khăn bị vặn xoắn.

Nhưng chẳng mấy chốc bọn họ không còn thỏa mãn với việc trút giận lên đồ vật nữa.

Hai người vừa mới thân thiện trò chuyện, giờ đã lao vào đánh nhau.

Một người vật ngã đối phương, liên tục rút sách từ giá gần đó, đập mạnh lên người bệnh nhân đã ngã.

Hai y tá hoảng loạn, lao vào can thiệp.

Vừa khó khăn tách được bệnh nhân ra, Thường Bình ở bên lại cười lạnh một tiếng.

"Mới chỉ là bắt đầu thôi." Thường Bình nhìn vào cuốn sách trong tay, đọc một đoạn: "Bạo lực sẽ chỉ leo thang, cuối cùng nơi này sẽ trở thành địa ngục."

Bạch Thu Diệp bước tới, giật cuốn sách khỏi tay anh ta.

Trên trang sách rõ ràng in những dòng chữ đó, Thường Bình không hề bịa đặt.

Bạch Thu Diệp liếc nhìn tựa sách,"Bệnh Nhân Tâm Thần Thứ Mười Một".

Loại sách này dù nhìn thế nào cũng không nên xuất hiện trong bệnh viện tâm thần này.

Bạch Thu Diệp hỏi hai y tá: "Tại sao các cô lại để sách kiểu này ở đây?"

Hai y tá lộ vẻ mặt hoang mang.

"Không phải chúng tôi để đâu."

"Người dọn dẹp phòng sinh hoạt là nhân viên hậu cần."

Bạch Thu Diệp lật đến trang bìa phụ, nơi tác giả ghi hai chữ An Lạc.

Trong lời tựa, An Lạc tự giới thiệu về mình.

Anh ta là một bác sĩ chuyên khoa tâm thần với mười lăm năm kinh nghiệm. Cuốn sách này được anh ta lấy cảm hứng từ những sự việc xảy ra xung quanh, vừa hư cấu lại vừa chân thực.

Bạch Thu Diệp hỏi: "Các cô có biết An Lạc không?"

Một trong hai y tá ngẩn người: "Không biết."

Y tá còn lại bỗng biểu lộ vẻ mặt kỳ quặc.

Bạch Thu Diệp hỏi lại lần nữa.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.