Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (vô Hạn Lưu) - 619
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:40
Bạch Thu Diệp nói: "Tôi đang mất tập trung."
Chu Gia Mộc im lặng hai giây rồi hỏi: "Lúc nãy cô xuống lầu, có gặp chuyện gì không?"
Bạch Thu Diệp thầm nghĩ cô gặp đủ thứ chuyện, nhưng hầu hết đều không thể kể cho Chu Gia Mộc nghe.
Đặc biệt là cảnh cô dọa quỷ y tá trong thang máy bị Mục Đình Đình nhìn thấy rồi hiểu lầm, nghĩ lại thôi cô đã muốn độn thổ rồi.
Mỗi khi đêm khuya thanh vắng, ký ức c.h.ế.t tiệt này chắc chắn sẽ quay lại ám ảnh cô.
Chu Gia Mộc tinh ý nhận ra sự khác thường từ vẻ mặt ngượng ngùng của Bạch Thu Diệp, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không ngờ được cô đang trốn tránh chuyện như vậy.
Chu Gia Mộc hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải cô gặp quỷ trong thang máy không?"
"Không phải." Bạch Thu Diệp viện cớ: "Tôi đã lên tầng 6."
Vừa nói cô vừa nghĩ, Chu Gia Mộc đoán đúng quá.
Chu Gia Mộc hỏi: "Cô đi tìm viện trưởng Dương?"
Bạch Thu Diệp nói: "Tôi đến phòng lưu trữ, xem được hồ sơ của bác sĩ An Lạc."
Chu Gia Mộc nghe vậy tỏ ra hứng thú: "Bác sĩ An Lạc c.h.ế.t như thế nào?"
Bạch Thu Diệp đáp: "Trên hồ sơ ghi là tử vong do tai nạn, có chữ ký của Dương Hưng Hải, nhưng không nêu rõ nguyên nhân."
Cô kể lại cho Chu Gia Mộc nghe những tài liệu về bác sĩ An Lạc mà mình đã xem.
"Rõ ràng sự thật đã bị che giấu." Chu Gia Mộc nói: "Tại sao Dương Hưng Hải lại giấu chuyện này?"
Bạch Thu Diệp nhìn anh ta: "Anh nghĩ đây là hành động cố ý của Dương Hưng Hải?"
Chu Gia Mộc nói: "Rõ như ban ngày còn gì, ông ta là viện trưởng, nội dung nào được lưu lại hay không đều do ông ta quyết định."
"Hơn nữa trong số tài liệu ông ta lưu giữ, có những thứ đáng lẽ phải giao lại cho gia đình." Chu Gia Mộc hỏi tiếp: "Trong mục gia đình của bác sĩ An Lạc, có phải để trống không?"
Bạch Thu Diệp gật đầu: "Đúng vậy."
Chu Gia Mộc nói: "Có lẽ bác sĩ An Lạc không có người thân, cô độc một mình, nên sau khi c.h.ế.t những thứ này được để lại tại nơi làm việc."
Bạch Thu Diệp chợt nghĩ ra điều gì đó: "Nhắc đến Dương Hưng Hải, tôi nghi ngờ chính ông ta đã g.i.ế.c lão viện trưởng Dương."
Chu Gia Mộc giật mình: "Đột ngột thế?"
Bạch Thu Diệp giải thích: "Trong cuốn "Tùy Bút", nhân vật chính không phải đã g.i.ế.c bố mình sao."
Chu Gia Mộc phẩy tay: "Nhưng "Tùy Bút" chỉ là tiểu thuyết, có yếu tố hư cấu, thông tin không rõ ràng, sao có thể khớp với hai bố con họ Dương?"
Bạch Thu Diệp nói: "Vấn đề là tôi đã xem hồ sơ của Dương Hưng Sơn."
Chu Gia Mộc: "Hả?"
"Dương Hưng Sơn c.h.ế.t cách đây mười năm, nguyên nhân tử vong là bị ám sát, hiện trường vụ án giống y như trong "Tùy Bút"." Bạch Thu Diệp nói: "Thi thể ông ta bị p.h.â.n x.á.c và được xử lý như trong mô tả."
"Chết tiệt, đúng là khớp." Chu Gia Mộc hít một hơi lạnh: "Cảnh sát tìm ra hung thủ chưa?"
Bạch Thu Diệp lắc đầu: "Nhìn Dương Hưng Hải vẫn ngồi đây làm viện trưởng là biết có tìm ra hay không rồi."
"Theo đó, có lẽ Dương Hưng Sơn có công việc bán thời gian." Chu Gia Mộc suy đoán: "Nhiệm vụ chắc sẽ yêu cầu chúng ta điều tra cái c.h.ế.t của ông ta, rồi đưa sự thật ra ánh sáng."
Bạch Thu Diệp nói: "Tiếp tục xem phần sau của cuốn sách này đi, dù có sự gia công nghệ thuật nhưng đây vốn là chuyện đã xảy ra ngoài đời, thế nào cũng lượm lặt được manh mối."
Chu Gia Mộc gật đầu, hai người ổn định chỗ ngồi, Bạch Thu Diệp lật tiếp cuốn "Tùy Bút" đến trang bọn họ vừa dừng lại.
Nhân vật chính phát hiện mình lỡ tay g.i.ế.c nhầm chính mẹ ruột.
Anh ta rơi vào trạng thái hoang mang, không hiểu sao lại nhầm mẹ thành hồn ma của người bố đã khuất.
Cũng như không hiểu tại sao những bức ảnh ghi lại quá trình bố mình c.h.ế.t lại xuất hiện trong điện thoại.
Ngôi nhà này nhất định đang ẩn giấu một kẻ sát nhân.
Tất cả đều do tên sát nhân đó gây ra.
Hắn ta g.i.ế.c bố anh ta trước, rồi lén lấy điện thoại chụp ảnh để hù dọa anh ta.
Sau đó, nhân lúc anh ta tinh thần rối loạn, hắn ta thôi miên khiến anh ta ảo giác nên mới lỡ tay sát hại mẹ mình.
Nghĩ đến đây, anh ta cảm thấy toàn thân lạnh cóng, răng đóng thành lớp sương mỏng.
Anh ta nhận ra kẻ đó có thể thôi miên mình, chứng tỏ hắn ta vẫn đang lẩn trốn trong nhà.
Bước tiếp theo của tên sát nhân chính là nhắm vào anh ta.
Nếu cứ ở đây, anh ta sẽ cùng chung số phận như cha mẹ.
Anh ta phải trốn thoát, rời khỏi nơi này, đến chỗ kẻ kia không tìm ra.
Anh ta dọn dẹp lại mọi thứ, xóa sạch dấu vết để tên sát nhân không đuổi theo, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mang hết tiền mặt bỏ đi.
Nhưng anh ta không đi xa, chỉ ẩn náu gần nhà.
Anh ta muốn xem tên sát nhân có hành động gì khác không.
Không ngờ cảnh sát lại hành động trước.
Ngày hôm sau, bọn họ phát hiện tình trạng bất thường trong nhà.
Chính xác là hàng xóm thấy vệt m.á.u chảy từ bậc thềm, khi mở cửa thì phát hiện cảnh tượng thảm khốc.
Người hàng xóm lập tức làm điều anh ta không dám làm hôm qua - báo cảnh sát.
Cảnh sát đến phong tỏa hiện trường.
Lúc này, anh ta thấy một người đàn ông đứng sau rào chắn, ánh mắt âm lãnh quan sát xung quanh.
Nhân vật chính sợ hãi rụt đầu lại, nép sau bức tường.
Trong đầu anh ta lóe lên những hình ảnh ký ức.
Anh ta từng trò chuyện với người này, kể rất nhiều về bố mẹ mình.
Thậm chí còn mời hắn ta vào nhà chơi.
Anh ta nhớ cảnh hai người ngồi uống cà phê bàn trà tầng một sau khi tham quan.
Người đàn ông tỏ ra đặc biệt quan tâm đến gia đình anh ta, liên tục dẫn dắt chủ đề về bố mẹ anh ta.
Khoảnh khắc này, nhân vật chính chợt hiểu ra, anh ta đã dẫn sói vào nhà, mời một tên sát nhân biến thái vào tận nơi ở.
Kẻ đó không chỉ tàn nhẫn g.i.ế.c bố anh ta, còn thôi miên để anh ta tự tay sát hại mẹ mình.
Có loại sát nhân hàng loạt luôn quay lại hiện trường sau khi gây án.
Hắn ta xem mớ hỗn độn mình tạo ra như kiệt tác, quay về chỉ để thưởng thức nỗi đau, sự lo âu và khiếp sợ của nạn nhân.
Đúng là loại đàn ông như hắn ta.
Ngoài ra, việc gã đàn ông này xuất hiện ở đây còn một khả năng khác.
Kẻ sát nhân ngang nhiên xuất hiện trước mặt cảnh sát như vậy, ngoài việc khoe khoang ra, chắc chắn là muốn tìm anh ta.
Dù rất muốn đứng ra chỉ nhận hung thủ, nhưng nếu anh ta xuất hiện, tên sát nhân kia chắc chắn sẽ để mắt tới.
Ít nhất phải đợi khi tìm được chứng cứ g.i.ế.c người của hung thủ, anh ta mới có thể tố cáo.
Bằng không, chắc chắn anh ta sẽ bị cảnh sát đuổi đi vì thiếu chứng cứ, rồi bị con rắn cắn vào cổ họng.
Sau đó, nhân vật chính ngày ẩn đêm hiện, cải trang thành kẻ vô gia cư, mai phục quanh nhà.
Anh ta phát hiện tên sát nhân nhiều lần xuất hiện trong nhà mình, còn mang đi rất nhiều tài sản.
Chỉ là hung thủ quá xảo quyệt, có mấy lần suýt nữa đã phát hiện ra anh ta.
Mỗi lần, anh ta đều may mắn trốn thoát, không để lại dấu vết.
Nhưng trước một tên sát nhân cẩn trọng như vậy, khả năng anh ta tìm được chứng cứ ngày càng thấp.
Hung thủ dọn dẹp hiện trường rất kỹ, trong suốt thời gian đó, anh ta không tìm được bất cứ bằng chứng nào chứng minh hắn ta g.i.ế.c người.
Anh ta biết, cảnh sát cũng chưa tìm ra hung thủ, kẻ đó đến giờ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, ngang nhiên xuất hiện quanh nhà anh ta.
Điều này khiến anh ta ngày càng tuyệt vọng, bất lực và hối hận, tại sao không ngăn cản mọi chuyện trước khi nó xảy ra.
Mấy tháng sau, một hôm anh ta ngồi bên vệ đường gần nhà, ngửi thấy mùi hoa bóng nước, cảm thấy cơ thể suy nhược, đầu óc choáng váng.
Anh ta biết có lẽ mình không sống qua ngày hôm nay, bèn cầm bút viết lại những cảm nghĩ cuối cùng, hy vọng sau này có người nhặt được cuốn tùy bút này sẽ công bố mọi chuyện, để mọi người biết sự thật, giúp anh ta tìm ra hung thủ.
Hai người đọc xong trang cuối, Bạch Thu Diệp nghi hoặc hỏi: "Sao đột nhiên lại xuất hiện thêm một hung thủ nữa, làm sao anh ta chắc chắn đó là người g.i.ế.c bố mình?"
Chu Gia Mộc nói: "Trạng thái của nhân vật chính này hoàn toàn không bình thường, tôi nghĩ những điều anh ta miêu tả chưa chắc đã là sự thật."
Bạch Thu Diệp hỏi: "Vậy những gì anh ta nhìn thấy cũng không có thật?"
Chu Gia Mộc gật đầu: "Đúng vậy, khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể bố mình, anh ta luôn miêu tả đôi mắt ngập tràn phẫn nộ."
Bạch Thu Diệp đồng tình: "Ừ."
Chu Gia Mộc phân tích: "Lúc bị giết, nếu bố anh đã bị gây mê, mắt sẽ vô hồn, hoặc là sợ hãi, sao có thể biểu lộ phẫn nộ được."
Bạch Thu Diệp nghĩ lại, nếu phát hiện con mình đột nhiên đ.â.m mình, trong khoảnh khắc lưỡi d.a.o đ.â.m vào người, dù có giận dữ đến mấy cũng sẽ biến thành khiếp sợ.
Chu Gia Mộc nói tiếp: "Vì vậy biểu cảm mà anh ta nhìn thấy ở người bố rất có thể chỉ là ảo giác."
Bạch Thu Diệp gật đầu tán thành.
Chu Gia Mộc nói: "Tương tự, khi anh ta lỡ tay g.i.ế.c mẹ mình, đã cho thấy rõ trạng thái tinh thần hỗn loạn."
"Kể cả cái gã mà anh ta cho là hung thủ đột nhiên xuất hiện kia, rất có thể chỉ là một người hàng xóm, thậm chí có thể là họ hàng trong nhà." Chu Gia Mộc bổ sung.