Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (vô Hạn Lưu) - 645

Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:23

Người chơi cấp 35 vừa tự phân vào nhóm B nghe vậy liền nói: "Vậy tôi cũng sang nhóm A. Nhóm B đã có Nam Cung, chiến lực không phải vấn đề."

Đội hình được điều chỉnh lại: người chơi cấp 32, cấp 35 cùng Tề Lưu Hải thuộc nhóm A.

Bạch Thu Diệp và Chu Gia Mộc về nhóm B.

"Nhân tiện lúc tìm bệnh nhân, mọi người để ý giúp Thôi Trạch Hâm ở đâu." Người chơi cấp 32 nói thêm: "Nếu giải cứu được cậu ta, chúng ta sẽ thêm một thành viên."

Thôi Trạch Hâm chính là tên của tóc xoăn tự nhiên.

Trong lúc bọn họ bàn bạc phân nhóm, người độc hành vẫn ngồi lại phòng họp chờ hết thời gian tiên phong NPC mà Chu Gia Mộc đề xuất.

Người chơi cấp 35 cầm cuốn sổ bên cạnh lên, lấy thêm cây bút nói với mọi người: "Chúng ta thống nhất quy trình hành động cho từng nhóm trước."

Anh ta dừng lại, quay sang người độc hành: "Cô không ngồi lại nghe sao?"

Người độc hành đứng dậy: "Không cần, tôi đi đây."

Nói xong, cô ta mở cửa phòng họp bước ra ngoài.

Người chơi cấp 35 lắc đầu: "Kệ cô ta đi, nhanh lên nào, sắp hết nửa tiếng rồi."

Anh ta vẽ sơ đồ các tầng lầu lên giấy.

"Theo tôi, nhóm A nên bắt đầu từ tầng 4 rồi lần xuống dưới." Người chơi cấp 35 phân tích,"Bệnh nhân tầng 3-4 tình trạng nguy hiểm hơn, xử lý tại chỗ sẽ dễ dàng hơn là tìm thấy bọn họ ở tầng 1 rồi phải áp giải lên lầu."

Nhóm A nghe xong đều gật đầu đồng ý.

Chu Gia Mộc hỏi: "Thế nhóm chúng tôi thì sao?"

Người chơi cấp 32 chợt nhớ ra: "À, có việc này tôi cần nói với các bạn."

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía anh ta.

Người chơi cấp 32 tiếp tục: "Trước đây Thôi Trạch Hâm cùng đồng nghiệp từng lên tầng 7 một lần."

Bạch Thu Diệp hỏi: "Khi nào vậy?"

"Lúc chúng ta hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên." Người chơi cấp 32 giải thích.

Tề Lưu Hải nhíu mày: "Bản đồ không đánh dấu tầng 7, bệnh nhân tầng đó có gì đặc biệt sao?"

Người chơi cấp 32 hạ giọng: "Toàn bộ đều là phạm nhân."

Nghe đến hai chữ "phạm nhân", biểu cảm Bạch Thu Diệp thoáng chút giao động.

Người chơi cấp 32 nói: "Những người bị nhốt ở đó, đa phần đều là những kẻ mang án g.i.ế.c người hoặc gây thương tích. Nhưng tôi cũng không biết trong số bọn họ có ai thực sự bình thường hay không."

Chu Gia Mộc xoa xoa cằm nói: "Cũng có khả năng đấy, bởi lẽ một số phạm nhân để trốn tránh trách nhiệm pháp lý thường giả vờ mắc bệnh tâm thần. Nhưng thực chất bọn họ hoàn toàn bình thường, chỉ là do một số bệnh viện vì tiền mà cấp giấy chứng nhận giả mạo cho bọn họ thôi."

"Dĩ nhiên sau khi có được giấy tờ này, bọn họ vẫn phải nằm viện một thời gian." Chu Gia Mộc nói tiếp: "Mọi người đều hiểu mà, chỉ là diễn cho có lệ trước công chúng thôi."

Thấy mọi người gật đầu đồng ý, Chu Gia Mộc lại nói: "Nhưng những bệnh nhân thực sự có hành vi bạo lực do bệnh tâm thần thì cực kỳ khó kiểm soát. Nếu tầng 7 thực sự chỉ giam giữ toàn phạm nhân, thì quả là nguy hiểm vô cùng."

Người chơi cấp 35 lên tiếng: "Nhưng rất có thể những bệnh nhân khác đang trốn ở tầng 7."

Anh ta chưa kịp nói hết câu, Bạch Thu Diệp đã nhanh nhảu đáp ngay: "Tôi sẽ lên kiểm tra."

Chu Gia Mộc ngạc nhiên nhìn Bạch Thu Diệp.

Vừa rồi anh ta mới giải thích xong về mức độ nguy hiểm của những bệnh nhân này, vậy mà giờ đây người tình nguyện lên tầng 7 lại chính là anh ta và Bạch Thu Diệp.

Anh ta đưa tay lên lau vội những giọt mồ hôi lạnh trên trán.

Bạch Thu Diệp hỏi người chơi cấp 32: "Bọn họ có để lại chìa khóa tầng 7 không?"

Người chơi cấp 32 ngẩn người: "Chìa khóa nào cơ?"

Bạch Thu Diệp giải thích: "Lúc nãy tôi đã đến chỗ cầu thang giữa tầng 6 và tầng 7. Giữa hai tầng này có một cửa chắn sắt bị khóa."

"Anh ta không nói gì về chìa khóa cả." Người chơi cấp 32 lắc đầu: "Nhưng trước khi lên, các bạn có thể tìm y tá trưởng. Lúc nãy không phải cô ta đã nói rồi sao, có việc gì cứ tìm cô ta. Dù trước đây cánh cửa đó không mở được, nhưng trong tình huống hiện tại, cô ta cũng không thể từ chối được nữa."

"Tuy nhiên—" Tề Lưu Hải cắt ngang cuộc trò chuyện: "Nếu cánh cửa đó vẫn đóng nghĩa là bệnh nhân trên đó chưa ra, vậy cô không cần phải mở cửa làm gì."

Bạch Thu Diệp đáp: "Nhỡ đâu tầng 7 không chỉ có một lối ra vào, bọn họ đã thoát ra bằng đường khác thì sao."

Nghe vậy, Tề Lưu Hải bỗng im bặt: "Cũng có lý đấy."

Nghĩ đến việc bệnh nhân tầng 7 nguy hiểm hơn hẳn những bệnh nhân khác, Tề Lưu Hải lập tức từ bỏ ý định ban đầu, chỉ mong Bạch Thu Diệp lên tầng trên để kiểm tra tình hình ngay và luôn.

Người chơi cấp 35 đề xuất: "Nếu cần truyền đạt thông tin gì, chúng ta sẽ đến trạm y tá nhờ Mục Đình Đình chuyển lời. Nhưng vì không chắc Mục Đình Đình có đáng tin không, ngoài cô ta ra, chúng ta sẽ để lại mẩu giấy ghi thông tin ở ngăn thứ hai của tủ đầu tiên bên trái trong phòng thay đồ nam."

Bạch Thu Diệp gật đầu: "Được."

"Tóm lại sau khi bắt hết lũ bệnh nhân chạy lung tung trong viện, chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm bệnh nhân." Tề Lưu Hải nói: "Các bạn cũng làm tương tự nhé."

Sau khi bàn bạc xong kế hoạch, thời gian đã vượt quá nửa tiếng đồng hồ.

Tiếng ồn ào bên ngoài phòng họp đã lắng xuống, hành lang trở nên yên tĩnh lạ thường.

Sự yên tĩnh này lại khiến trong lòng mọi người dâng lên cảm giác căng thẳng, giống như đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ băng qua dòng sông phẳng lặng, luôn lo sợ dưới nước sẽ đột nhiên nhảy lên một con cá sấu hung dữ.

Người chơi cấp 35 nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe hở, thò đầu ra nhìn quanh rồi quay lại nói: "Hành lang không có ai."

Anh ta vừa dứt lời liền đẩy cửa mở rộng, nhưng ngay khi cánh cửa mở hết, một tiếng "cộp" vang lên từ phía bên cửa.

Âm thanh không quá lớn, nhưng đủ để mọi người trong phòng họp đều nghe thấy.

Chỉ thấy bên cạnh khe cửa, hai t.h.i t.h.ể nằm gục xuống.

Hai t.h.i t.h.ể này một người mặc áo blouse trắng, một người mặc đồ y tá, đều là nhân viên bệnh viện tâm thần vừa tham dự cuộc họp trong phòng hội nghị.

Người chơi cấp 35 giật mình, bình tĩnh lại rồi sờ vào cổ tay hai người.

Anh ta ngẩng đầu nhìn những người khác: "Chết rồi."

Tề Lưu Hải hỏi: "Có thể nhận ra bọn họ c.h.ế.t như thế nào không?"

Người chơi cấp 35 xắn tay áo hai người lên, chỉ thấy trên tay bọn họ có rất nhiều vết bầm tím. Còn có những vết hằn đỏ do móng tay bấu vào rất sâu, nhưng màu sắc đã chuyển sang xám đen, rõ ràng là mới bị cào xước.

Ngoài ra, trên cổ hai t.h.i t.h.ể cũng có dấu vết móng tay và vết cắn.

Nhưng nguyên nhân tử vong của bọn họ chắc chắn không phải do những thứ này.

Người chơi cấp 35 rút tay khỏi cổ hai người, đột nhiên phát hiện mu bàn tay mình dính đầy máu.

Anh ta nói: "Phía sau đầu bọn họ có vết thương."

Vừa nói, anh ta vừa vén tóc người y tá lên.

Người y tá là một nam thanh niên tóc ngắn, mọi người dễ dàng nhìn thấy vết thương trên đầu anh ta.

Đó là một lỗ nhỏ khoảng một centimet, trông giống như bị một cây đinh dài đóng vào rồi lại rút ra.

Bạch Thu Diệp bước lên giúp đỡ, dùng d.a.o phay cắt tóc của nữ bác sĩ bên cạnh, những người khác ban đầu giật mình vì lưỡi d.a.o của cô, sau đó liền nhìn thấy phía sau đầu nữ bác sĩ cũng có một vết thương tương tự.

Chu Gia Mộc mặt lạnh như nước: "Xem ra có vài bệnh nhân đã lấy được vũ khí."

Trong một bệnh viện tâm thần mà ngay cả đôi đũa cũng không được phép có, việc tìm thấy những công cụ sắc nhọn làm vũ khí sẽ khiến những bệnh nhân tâm thần mất kiểm soát trở nên nguy hiểm hơn.

Người chơi cấp 35 nói: "Mọi người chú ý an toàn."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.