Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 187: Bảy Xâu Kẹo Hồ Lô
Cập nhật lúc: 03/09/2025 07:03
Từ đại phu nén lại ý muốn trợn mắt, chỉ ngón tay vào cô: "Ta biết ngay là lại sinh thêm chuyện mà."
Thư Dư biện giải: "Từ đại phu đừng oan cho tôi, tôi còn chưa nói yêu cầu của mình mà."
"Vậy cô nói đi."
"Tôi nghĩ thế này, công thức thì tôi có thể bán rẻ cho ông một chút. Nhưng mà..." Thư Dư nhanh chóng chuyển hướng trước khi đôi mắt của Từ đại phu kịp sáng lên, "... sau này mỗi lọ kem trị sẹo bán ra, cho tôi nửa thành, thế nào?"
Nửa thành, cũng không phải là nhiều.
Với tiêu chuẩn thu phí ở chỗ Từ đại phu, chắc một lọ kem trị sẹo ít nhất cũng phải định giá mười đến hai mươi lạng. Cô muốn nửa thành, cũng chỉ được năm tiền đến một lạng mà thôi.
Rất ít rồi.
Thư Dư chủ yếu cũng là muốn tạo thêm một con đường cho nhà mình. Cửa tiệm vẫn chưa đi vào quỹ đạo, sau này cũng không biết sẽ thế nào, cô phải để lại cho nhà họ Lộ một đường lui mới được.
Từ đại phu giật mình, trong lòng cẩn thận cân nhắc.
Chi phí của loại kem trị sẹo này không cao, lần trước ông thấy Thư Dư lấy những loại thuốc đó, cũng không dùng đến dược liệu quý giá gì.
Lợi nhuận của ông vẫn rất lớn, nửa thành...
Tuy có chút đau lòng, nhưng cũng không phải là không được.
"Nửa thành thì nửa thành. Vậy công thức này cô bán bao nhiêu tiền?"
"Một trăm năm mươi lạng." Thư Dư tấm tắc nói. "Thế nào? Rẻ phải không?"
Lộ Nhị Bách đứng bên cạnh nghe toàn bộ quá trình: "..." Đây... rẻ sao?
Từ đại phu cảm thấy vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được của mình. Dù sao y quán của ông thu phí luôn cao. Hơn nữa, kem trị sẹo này sau này còn có thể bán đến phủ thành, tỉnh thành, kinh thành, đến lúc đó giá cả có thể tăng lên gấp mấy lần.
Thứ này đối với những gia đình giàu có mà nói, chính là một món đồ tốt hiếm có.
Giá mà ông dự tính trong lòng ban đầu là hơn ba trăm lạng, bây giờ đã giảm đi một nửa, trong lòng ông vẫn rất vui.
"Được, ta đi lấy bạc cho cô."
Lộ Nhị Bách ngơ ngác nhìn bóng dáng ông rời đi, cảm khái nói: "Từ đại phu đúng là một người thẳng thắn dứt khoát." Đến cả trả giá cũng không thèm.
Thư Dư uống một ly trà, hôm nay quả thật là ngày Thần Tài ghé thăm.
Nhưng số bạc ban đầu trên người cô cũng đã tiêu gần hết, bây giờ lại được bù vào.
Từ đại phu rất nhanh đã cầm ngân phiếu ra. Thư Dư cũng ngay trước mặt ông viết xong công thức.
Giao dịch hai bên vô cùng vui vẻ. Thư Dư vui sướng cất kỹ ngân phiếu trong tay: "Vậy tôi chỉ trông vào việc kinh doanh của Từ đại phu thịnh vượng, tôi cũng được hưởng ké một chút."
Từ đại phu khẽ hừ một tiếng: "Ngày mai cô khai trương, cũng chúc cô khai trương đại cát, khách đông như mây."
"Đa tạ."
Thư Dư lại đỡ Lộ Nhị Bách lên xe la, nhưng lần này cô không lên xe, mà dắt con la chậm rãi đi về phía trước.
Đi ngang qua một người bán kẹo hồ lô, cô tiện tay mua bảy xâu, chia cho Tam Nha một xâu, số còn lại đưa cho Lộ Nhị Bách cầm, đến lúc về nhà mỗi người một xâu.
Tam Nha nhìn xâu kẹo hồ lô trong tay, mắt sáng rực.
"Chị hai, kẹo hồ lô. Em... em chưa bao giờ được ăn." Trước đây mỗi lần thím ba lên huyện, về đều sẽ mang cho Đại Bảo một xâu kẹo hồ lô.
Đại Bảo rất đáng ghét, lần nào cũng cố tình chạy đến trước mặt nó và anh trai, làm bộ hưởng thụ cắn một miếng trước mặt họ.
Tam Nha lần nào cũng chạy đi, nhưng lúc không có ai, cô bé sẽ l.i.ế.m môi, tưởng tượng mình đang ăn kẹo hồ lô, chua chua ngọt ngọt, như thể là mỹ vị nhân gian.
Hôm nay, cuối cùng cũng được ăn rồi.
Lộ Nhị Bách nhìn con gái nhỏ của mình, trong lòng có chút xót xa.
Bảy xâu kẹo hồ lô, Thư Dư rõ ràng đã mua cho mỗi người một xâu.
Lộ Nhị Bách lấy xâu của mình ra: "Tam Nha thích thì xâu này của cha cho con và Đại Hổ chia nhau ăn."