Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 2417: Ngoại Truyện - Khóc Cũng Không Nổi Nữa

Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:34

Có Thư Dư và Mạnh Duẫn Tranh đưa đi, Thư Du sẽ không phải lo lắng.

Mà Hỏa Hỏa rời khỏi huyện Giang Viễn một thời gian, chờ cậu bé trở về thì tình hình của Thư Du cũng đã ổn định.

Thư Dư nhìn quầng thâm dưới mắt Triệu Tích, cuối cùng cũng đồng ý.

Thôi thì, chị cả còn cần Triệu Tích chăm sóc, nếu anh ta cũng mệt lả đi thì người chịu khổ vẫn là chị mình. Dù sao Triệu Tích cũng là thầy thuốc, có thể giúp giảm bớt bệnh tình cho chị.

"Được rồi, chúng em sẽ đưa nó đi."

Triệu Tích thở phào một hơi dài. "A Dư, anh biết em là người nghĩa khí nhất mà. Vậy anh đưa Hỏa Hỏa về trước, để nó tạm biệt chị em, hôm sau khi các em khởi hành, anh sẽ đưa nó qua."

"Vâng."

Miên Miên biết Hỏa Hỏa sắp đi cùng mình, lập tức cảm thấy vô cùng thông cảm. Chuyến đi này kéo dài năm sáu năm, vậy chẳng phải anh trai sẽ không được gặp cha mẹ mình trong năm sáu năm sao? Thật quá thảm.

Nghĩ là vậy, nhưng thấy sắp phải khởi hành, cô bé Miên Miên vẫn theo Thư Dư đến nhà họ Lộ để tạm biệt các bậc trưởng bối.

Chỉ là khi đi, cô bé đã nhờ Ứng Tây mang theo một cái rương lớn.

Thư Dư và Ứng Tây đều ngơ ngác. "Miên Miên, đây là gì vậy?"

"Là quà con tặng cho bà cố và mọi người ạ."

Thư Dư nghe vậy liền không hỏi nữa. Bà cụ vừa thấy cô bé đã vui mừng. "Tối muộn rồi sao còn qua đây? Sáng mai còn phải khởi hành sớm mà."

"Chính vì ngày mai phải đi, nên… nên con muốn đến bây giờ ạ." Miên Miên nói xong, liền bảo Ứng Tây mở cái rương mà cô bé mang đến.

Trong rương đều là những món đồ quý giá của tiểu Miên Miên, là những thứ cô bé thích nhất.

Cô bé lấy ra một cái trống bỏi, trịnh trọng đưa vào tay bà cụ. "Bà cố, cái này cho bà. Khi nào bà nhớ con, bà hãy lắc nó nhé, được không ạ?"

"Được, được." Bà cụ vui vẻ xoa đầu cô bé.

Cô bé lại xoay người cầm một quả cầu đá, lon ton chạy đến trước mặt Lộ Nhị Bách. "Ông ngoại, cái này cho ông, lúc rảnh ông hãy đá vài cái nhé, được không ạ?"

"Được."

Cô bé sau đó lại lấy một chiếc túi thơm, nhét vào tay Nguyễn thị. "Bà ngoại, túi thơm này, bà mang theo bên người nhé, được không ạ?"

Nguyễn thị ôm lấy cô bé. "Ừ, bà ngoại nhất định sẽ luôn mang theo bên mình."

Tiếp theo, cô bé lại lần lượt tặng quà cho A Ngưng và mọi người, ngay cả Thư Duệ và Thư Du không có mặt cũng được để lại quà, nhờ họ chuyển giao.

Tặng xong, cô bé thở dài một hơi. Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn đã rưng rưng, trông vô cùng đáng thương. "Vậy con đi đây, vậy… sáu năm sau gặp lại."

Mọi người có mặt: "..."

Hả??

Tại sao lại là sáu năm sau gặp lại? Cô bé định đi đâu mà đi luôn không về thế?

Thư Dư phải vịn vào vai Ứng Tây mới không cười ngất đi.

Đúng rồi, hình như cô quên chưa nói với con gái là họ sẽ đi bao lâu.

Thảo nào lúc nãy cô bé tỏ ra hiên ngang lẫm liệt, đem hết những món đồ quý giá không nỡ cho ai xem ra tặng mọi người. Thì ra cô bé nghĩ rằng phải rất lâu mới có thể trở về?

"Ha ha ha ha ha." Thư Dư thật sự không nhịn được, vẫn là bật cười.

Tiểu Miên Miên ngơ ngác quay người lại, hốc mắt vẫn còn ngấn lệ. "Mẹ, mẹ cười làm con… con khóc cũng không nổi nữa."

"Vậy… vậy con đừng khóc nữa, ha ha ha ha." Thư Dư ngồi xổm xuống, lau mắt cho cô bé. "Bảo bối, chúng ta đi kinh thành sẽ không quá một năm đâu, sẽ về sớm thôi."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.