Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 376: Tam Thúc Tìm Nhà
Cập nhật lúc: 03/09/2025 07:16
Ngày đầu tiên đi học, Đại Hổ trông vô cùng kích động.
Lộ Nhị Bách và Đại Nha đi phía sau vào cửa, bất đắc dĩ cười. Họ vừa từ cửa hàng về.
Hôm nay là ngày đầu tiên Đại Hổ đến học đường, nên Đại Nha phụ trách đi đón cậu bé.
Thực ra cậu đã tan học được một lúc, nhưng sau khi rời khỏi học đường Thư Hiền, họ đã đi thẳng đến cửa hàng ở phố Ninh Thủy, đợi Lộ Nhị Bách đóng cửa rồi mới cùng nhau về.
Đại Hổ rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng Thư Dư vẫn mở lời trước: “Tứ cô và Tứ dượng về rồi, đang nghỉ ngơi ở trong nhà.”
Lộ Nhị Bách vui mừng, kích động hẳn lên: “Họ, họ đều về rồi sao?”
“Ừm.”
Lộ Nhị Bách vội vàng nói với Đại Nha: “Mau, mau đỡ cha vào xem.”
Đại Hổ cũng không còn bận tâm đến việc nói chuyện, cũng chạy một mạch vào trong phòng.
Lộ Tứ Hạnh đã tắm xong, cả người khoan khoái ngồi bên cạnh đút thuốc cho Viên Sơn Xuyên. Tiểu Chân ngồi bên mép giường, ôm em trai ríu rít nói chuyện.
Cô bé kể về hai ngày qua của mình, kể đã ăn gì, làm gì, kể bà ngoại đã may cho hai chị em mỗi người một con búp bê vải, em trai rất thích, và cô bé cũng thích, tối nào cũng ôm ngủ.
Vợ chồng Viên Sơn Xuyên nghe mà không khỏi chạnh lòng.
Nhưng cũng may mắn còn có nhà ngoại quan tâm, nếu không có họ, gia đình họ thật sự đã tan nát.
Khi Lộ Nhị Bách vào, Viên Sơn Xuyên vừa uống xong thuốc.
Hai anh em rể đã lâu không gặp, nhìn thấy sự thay đổi của nhau, đều có chút cảm khái.
Lộ Nhị Bách không nói nhiều, chỉ quan tâm hỏi han vài câu rồi bảo ông nằm xuống nghỉ ngơi.
Bữa tối do Lão thái thái và Nguyễn thị chuẩn bị. Cả hai vô cùng vui vẻ làm một bàn lớn thức ăn, cả nhà náo nhiệt ăn một bữa cơm đoàn viên.
Trong lúc ăn cơm, Thư Dư mới có thời gian hỏi về căn nhà mà Lộ Tam Trúc đã thuê.
Lão thái thái nói: “Ta đi xem rồi, lão tam đúng là không đáng tin. Hóa ra là thuê chung một sân với người khác. Cái sân đó còn nhỏ hơn nhà mình, tổng cộng chỉ có hai gian phòng mà phải ở hai hộ gia đình. Hộ kia có năm người, hai vợ chồng mang theo hai đứa con và mẹ chồng đều ở chung một gian.”
Nhà nghèo thì ở như vậy cũng không có gì lạ, đừng nói một phòng năm người, lúc khó khăn hơn nữa, nhiều người hơn cũng phải chen chúc.
Lão thái thái không để ý đến những điều đó, hơn nữa nói thật, thuê chung với người khác, tiền thuê rẻ hơn một chút, cũng là một ý hay.
“Vấn đề là ở người đàn ông của nhà thuê chung kia. Hôm nay ta đi xem, gã đó là một kẻ lười biếng, cả nhà đều do vợ và mẹ già nuôi. Chuyện này cũng thôi, dù sao lão tam trước đây cũng ham ăn biếng làm, chắc cũng không hơn kém gì hắn. Nhưng gã đàn ông kia vừa nhìn đã biết không đứng đắn. Lúc chúng ta vào, ánh mắt hắn cứ dán chặt vào người Lương thị một cách trắng trợn, ta nhìn mà thấy ghê.”
“Nói chứ Lương thị cũng đâu có xinh đẹp gì cho cam, vậy mà hắn cũng không tha. Ta thì tin con dâu nhà lão tam, nhưng nó dù sao cũng là phụ nữ, lỡ gã kia nổi lòng xấu, nó lại không thể dùng cái chiêu la lối khóc lóc túm tóc như ở trong thôn được, đúng không? Lão tam ngày nào cũng phải đi rừng hoa đào làm việc, cứ thế này, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”
Thư Dư gật đầu: “Thuê chung với người khác quả thật không tiện lắm.”
“Còn không phải sao?” Lão thái thái nói say sưa, “Cũng không biết hôm trước nó đi xem nhà kiểu gì mà lại ưng một nơi như vậy.”
“Chắc là vì gần rừng hoa đào.”