Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 408: Trả Tiền Cho Thư Dư
Cập nhật lúc: 03/09/2025 07:18
Nghe nói? Nghe ai nói?
Viên Sơn Xuyên bất giác nhìn về phía Thư Dư. Cô bé đang vê một viên kẹo bỏ vào miệng, sau đó đứng dậy tiễn hai người Hồ Lợi ra cửa.
Trưởng thôn Trần và Phạm Trung đều đã uống chút rượu, lúc này cũng nắm tay nhau rời đi.
Nhà chính rất nhanh chỉ còn lại người nhà. Lúc này Viên Sơn Xuyên mới do dự mở túi tiền ra, bên trong là mấy thỏi bạc vụn.
Tính sơ qua, cũng được khoảng bảy tám lượng.
Mắt Viên Sơn Xuyên không khỏi trợn lớn, chà, cho cũng nhiều quá.
Lúc trước khi ông cầm bức tranh đó trốn đông trốn tây, quả thật đã tiêu hết tiền trên người, nhưng lúc đó ông tổng cộng cũng chỉ có mấy trăm văn mà thôi.
Hướng đại nhân lại bồi thường cho ông nhiều như vậy.
Thư Dư nói: “Đại nhân thấy chú bị thương, bồi thường cho chú là phải rồi, chú suýt chút nữa đã mất mạng. Chẳng lẽ lại chịu khổ vô ích như vậy sao?”
Lộ Đại Tùng ngồi một bên liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, cho con thì con cứ nhận đi. Sau này làm việc cho tốt, hoàn thành tốt công việc chính là báo đáp đại nhân rồi.”
Viên Sơn Xuyên cười cười, không từ chối.
Chỉ là ông rất nhanh đã cùng Lộ Tứ Hạnh nhìn nhau, người sau khẽ cười lên.
Viên Sơn Xuyên liền đưa túi tiền cho Thư Dư: “A Dư, hôm qua mượn con mười lượng bạc, ở đây tuy chưa đủ mười lượng, nhưng đã có thì trước tiên cứ trả lại cho con. Phần còn lại, đợi chú đi làm lãnh lương rồi sẽ đưa cho con.”
Thư Dư không từ chối, nhận lấy túi tiền: “Được ạ, vậy con mong Tứ dượng sớm ngày thăng quan tiến chức.”
Mọi người tức khắc bật cười.
Lý thị và Lương thị ngồi một bên, mắt nhìn nóng rực.
Tuy nhiên, cuối cùng Thư Dư vẫn lấy ra một lượng bạc đưa cho Lộ Tứ Hạnh. Gia đình bốn người họ còn phải sinh hoạt, đặc biệt là mấy ngày tới có lẽ sẽ phải lên huyện thành thuê nhà, số tiền này chắc chắn không đủ.
Mưa đã tạnh, chuyện bên phía Viên Sơn Xuyên cũng đã có kết luận, Thư Dư định trở về huyện thành.
“Hôm qua không về, bà nội và mọi người chắc vẫn chưa biết tình hình, con đi đây, cũng để nói rõ với họ, tránh cho họ lo lắng.”
Lương thị cũng muốn về. Cô ta không phải nhớ nhung Lộ Tam Trúc và hai đứa con, mà chủ yếu là không về thì không thể làm thú nhồi bông, không kiếm được tiền.
Hai người thu dọn một phen rồi chuẩn bị xuất phát.
Thấy Thư Dư kéo xe lừa ra, Đại Ngưu vội ghé sát lại hỏi: “Vậy bên phía Viên lão đại thì sao…”
“Để ta để ý cho, yên tâm đi. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, lại đến nửa buổi chiều rồi, chắc họ cũng không có tâm tư gì mà đi huyện thành nữa đâu, ít nhất cũng phải đợi đến ngày mai.”
Đại Ngưu gật đầu, không nói nhiều nữa.
Thư Dư ngồi lên xe lừa, chào tạm biệt mọi người rồi đưa Lương thị thẳng tiến về huyện thành.
Kết quả, xe lừa đi được nửa đường lại bắt đầu đổ mưa.
Thư Dư lái xe, dù đã mặc áo tơi nhưng nước mưa vẫn tạt vào, đến huyện thành thì người đã ướt hơn nửa.
Vừa vào cửa nhà, cô liền vội vàng đi tắm rửa, thay một bộ quần áo khô ráo.
Dọn dẹp xong ra khỏi phòng, Lương thị đã ngồi ở nhà chính kể hết cho Lão thái thái nghe những chuyện xảy ra trong hai ngày qua.
Lúc trước cô ta ngồi trong xe lừa nên không bị ướt chút nào, lúc này ngược lại nói đến khô cả miệng.
Lão thái thái ngồi đó mắng nhà họ Viên một trận xối xả, xong rồi lại bắt đầu hả hê, nói họ đáng đời, tự nhiên lại đuổi đứa con trai có tiền đồ nhất ra khỏi nhà, đúng là lão hồ đồ.
Lương thị ngồi một bên liên tục gật đầu, vừa uống trà vừa hùa theo mắng, không có vẻ gì là định đứng dậy về nhà.
Dù sao đến giờ này rồi, cô ta đã định ở lại ăn chực.