Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 673: Để Ngươi Bị Thiên Lôi Đánh
Cập nhật lúc: 06/09/2025 10:46
Thư Dư lập tức chỉ trời thề: “Tôi tuyệt đối không nói dối, con người tôi thành thật nhất. Hơn nữa làm nghề của chúng tôi, kỵ nhất là nói dối. Nếu tôi dám lừa ngài, tôi sẽ…” để ngươi “bị thiên lôi đánh.”
Hai chữ ‘để ngươi’, Thư Dư nói cực nhẹ, chỉ có Đại Nha bên cạnh nàng nghe thấy.
Vốn dĩ Đại Nha nghe thấy nàng không kiêng dè gì mà còn định thề, sợ đến mức mặt mày trắng bệch, đang định ngăn cản, kết quả bị hai chữ này của nàng làm cho ngẩn ra, không phản ứng kịp.
Đến khi hoàn hồn lại, chị không nhịn được giật giật khóe miệng.
Nhưng Hà lão đại ở phía trước nghe được lời này của nàng, ngược lại cũng yên tâm phần nào.
Nửa khắc sau, Hà lão đại ghi nhớ phương thuốc Thư Dư nói, rồi rời khỏi con hẻm.
Thấy họ đi xa, Thư Dư mới kéo Đại Nha đi theo sau.
Đến nơi không người, Đại Nha vội thấp giọng hỏi: “A, A Dư, lúc nãy em thật sự thấy trên vai Hà lão đại có, có thứ không sạch sẽ à?”
Nhị muội nhà mình lại còn có bản lĩnh như vậy? Quá lợi hại.
Thư Dư: “…”
Thấy vẻ mặt Đại Nha vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, nàng không nhịn được che mặt: “Chị ơi, cái này mà chị cũng tin à? Em mà có bản lĩnh này thật, em đã đi làm thầy bói rồi, còn phải khổ sở bị đi đày đến thôn Chính Đạo làm gì?”
Đại Nha liếc nhìn Thư Dư một cái, bộ dạng của em bây giờ chẳng lẽ không giống thầy bói sao?
Nhưng rất nhanh, chị hoàn hồn lại: “Vậy là, em, em lừa hắn?”
“Thật ra em muốn dùng vũ lực hơn, nhưng nghĩ lại mình là người văn minh lịch sự, không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng nắm đấm, nên em đành dùng lời lẽ vậy.”
Đại Nha nhìn nàng với vẻ mặt khó tả: “Nhưng em không sợ bị vạch trần sao? Tên Hà lão đại đó tuy không học hành gì, nhưng có thể làm lão đại của đám rắn rết này, chắc chắn không phải kẻ ngốc. Lúc nãy hắn nhất thời bị em dọa, nhưng về nhà nghĩ lại, có thể sẽ nhận ra thì sao?”
Thư Dư mỉm cười: “Chị à, tuy em lừa hắn, nhưng em cũng đâu có nói bừa. Vai hắn đau nhức là do chính hắn cảm nhận được.”
“Em, em nhìn ra được sao?”
Thư Dư gật đầu, sư phụ của nàng dù sao cũng là quan chủ của đạo quán Đông Thanh, lợi hại như vậy, thân là đồ đệ… tuy phương diện này tư chất kém, nhưng cũng đã học được chút ít từ sư phụ.
Ví dụ như… quan sát cẩn thận.
Lúc đó khi đến gần Hà lão đại, nàng đã thấy rõ sắc mặt hắn vàng vọt, môi hơi tím, vừa nhìn là biết trong người có bệnh.
“Em cũng quen biết Triệu đại phu lâu như vậy, ông ấy cũng dạy em một số kiến thức về bệnh lý, em có thể đoán sơ sơ hắn bị bệnh gì. Hơn nữa lúc hắn nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ cử động vai, rõ ràng là vai gáy không thoải mái.”
Đại Nha bừng tỉnh, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày: “Vậy là hắn thật ra bị bệnh? Nhưng em còn nói hắn gần đây vận xui, không dẫm phải phân chó thì cũng va vào tay chân, không phải là đoán mò à?”
“Đó là vì em thấy bên cạnh giày hắn dính phân chó. Còn chuyện va vào tay chân hay vướng rách quần áo, em chỉ nói bừa thôi. Dù sao những chuyện như vậy, chúng ta bình thường không cẩn thận cũng sẽ gặp phải. Hắn bây giờ đang bị bệnh, tinh thần không bằng trước, đi đường lơ đãng bị va chạm lại càng là chuyện thường tình. Rõ ràng chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng kết hợp với những gì em nói trước đó, trong lòng hắn tự nhiên sẽ phóng đại lên.”
Nói cho cùng, là đánh vào tâm lý của Hà lão đại mà thôi.
“Vậy phương thuốc em cho hắn, thực ra là thuốc chữa bệnh?”