Mang Hệ Thống Xuyên Tới Năm Đói Kém, Nhờ Nhặt Ve Chai Mà Trở Nên Phú Quý - Chương 91: Ăn Uống Còn Hơn Cả Ăn Tết ---

Cập nhật lúc: 30/12/2025 09:09

Trần Hữu Nhuận vốn định từ chối, không rõ hai chữ nào trong lời Triệu Đại Sơn đã khiến hắn động lòng.

Cuối cùng, hắn cảm nhận được động tĩnh, liếc nhìn Ân Lan, nói: "Được."

Ân Lan: “......”

Nàng ta có làm được hay không, còn cần đến ngươi đồng ý sao?

Gạch đất đã hong khô gần xong, bước tiếp theo cần tiến hành nung. Trước hết dùng đất vàng đắp một cái lò đơn giản, sau đó đốt củi lên là có thể bắt đầu.

Hai nam nhân, một người đi kiếm củi, một người bắt tay vào xây lò, cả hai đều là những người có năng lực làm việc rất mạnh mẽ, chẳng mấy chốc đã tìm đủ vật liệu, và bắt tay vào làm ngay trên khoảng đất trống bên ngoài căn nhà tranh nhỏ.

Tam đệ đứng bên cạnh, bước đi còn chưa vững, cứ ngồi xổm ở đó nghịch bùn.

Đột nhiên, thằng bé đứng không vững, lắc lư vài cái, ngay lúc Ân Lan thắt lòng, m.ô.n.g thằng bé đã ngồi phịch xuống đất, phần thịt trên m.ô.n.g và mặt còn rung lên theo lực đàn hồi.

Ân Lan trừng mắt lửa giận: “Trần Tam Kỳ!”

Quần áo đã lấm lem, tay chân đầy bùn đất, nếu cứ chơi tiếp, bộ đồ trên người thằng bé coi như không còn nhìn được nữa.

Tam đệ rùng mình một cái, thận trọng quay đầu nhìn người nương đang trừng mắt nhìn mình, đôi mắt nhỏ lanh lẹ đảo quanh, rồi trực tiếp đổ lỗi: “Cha... Cha... chơi.”

Trần Hữu Nhuận dọc đường đi vẫn luôn dạy tiểu gia hỏa gọi người, khả năng học tập của Tam đệ vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát đã học thuộc hoàn toàn.

Ân Lan nhìn sang Trần Hữu Nhuận.

Hắn nhìn đứa nhi t.ử chuyên môn đổ vỏ cho cha, có chút bất lực: “Lát nữa ta sẽ giặt, đảm bảo sạch sẽ.”

Ân Lan mím môi: “Nếu giặt không sạch, chàng bế nó đi luôn. Ta sẽ không nhận lại đâu.”

Hai nam nhân bị ghét bỏ nhìn nhau.

Trần Hữu Nhuận: “......”

Trần Tam Kỳ: “......”

Thoáng chốc đã gần đến trưa. Hai nam nhân lớn bận rộn bên ngoài, thằng bé muốn giúp thì cứ để nó giúp, chẳng lẽ con không phải là của hắn ư? Ân Lan không đời nào vì chuyện sắp hòa ly mà phân chia rạch ròi mọi thứ. Ba đứa con đều đã có rồi, phân chia không rõ được đâu, việc gì nên là của hắn thì vẫn phải là của hắn làm.

Trong nhà, trưa nay có thể ăn thịt lợn rừng rồi, ngoài ra còn có bóng lợn chưa dọn dẹp, đồ lòng cũng rất nhiều.

Thịt thì không thiếu, chủ yếu là không có rau. Rau mùa đông đều bị lợn rừng phá hỏng hết, vốn dĩ là thứ hiếm hoi, giờ lại càng khan hiếm hơn.

Nàng nghĩ lát nữa sẽ ra ngoài tìm một ít rau dại.

Đúng lúc này, từ xa vọng lại tiếng Đại ca đang tranh cãi với ai đó, chắc là chúng sắp về rồi.

Không cần nghĩ cũng biết đó là Điền Hữu Vi.

“Ngươi đừng đắc ý, lần sau ta nhất định sẽ thắng ngươi!”

“Cái tên lùn tịt như ngươi, một năm cũng không thắng được đâu.” Điền Hữu Vi hoàn toàn tỏ ý khinh thường.

Lời nói đó làm Đại ca tức đến đỏ mặt tía tai.

Ân Lan nhìn thấy mấy đứa nhỏ đi tới, múc một ít nước nóng ra ngoài cho chúng rửa ráy.

Giữa mùa đông giá lạnh này, Đại ca, Nhị ca, Điền Hữu Vi, cùng hai đứa trẻ đáng thương khác, lại toát mồ hôi đầm đìa.

“Lại đây chùi rửa đi.” Ân Lan gọi.

Đại ca và Nhị ca đã quen, đương nhiên bước tới, tự mình lấy khăn mặt làm từ quần áo cũ để lau chùi.

Điền Hữu Vi đứng sững lại, có chút không thể tin nổi.

Mỗi lần hắn chơi đùa bên ngoài rồi về nhà, đối diện với nương hắn đều là những lời lẽ gay gắt, không bị đ.á.n.h đã là may mắn lắm rồi. Nhưng hôm nay hắn bẩn thỉu hơn bao giờ hết, mà Ân thẩm lại không hề mắng mỏ hay đ.á.n.h đập?

Bà ấy không đ.á.n.h hắn thì hắn còn có thể hiểu, nhưng tại sao,

Tại sao ngay cả Đại ca và Nhị ca cũng không bị đ.á.n.h?!

Bên kia, Đại Đông và muội muội Tiểu Tây đi phía sau, vành mắt hơi đỏ hoe. Nương chúng đã mất từ lâu, thậm chí chúng còn không nhớ rõ mẹ trông như thế nào.

Về đến nhà, vĩnh viễn chỉ có hai đứa chúng nó, chưa bao giờ có người nào ôn nhu đổ nước nóng ra, bảo chúng rửa tay.

Cổ họng chúng bỗng nhiên nghẹn lại.

“Các ngươi không được đi, trưa nay ở đây ăn cơm.”

Mấy đứa trẻ đã đi nhổ cỏ lâu như vậy, bảo Ân Lan dùng sức lực của trẻ con, quan niệm đạo đức kiếp trước vẫn khiến nàng không thể tự nhiên chấp nhận thói quen này.

Đại Đông lập tức xua tay, Tiểu Tây lén lút nuốt nước miếng.

“Lần trước đã ăn rồi, không cần, không cần đâu ạ.” Năm này, lương thực là thứ vô cùng khan hiếm.

Hai huynh đệ chúng chuẩn bị lát nữa đi đào một ít rau dại, hiện tại là mùa đông nên rau dại đã không còn nhiều, phải vào sâu trong núi một chút, sau đó dùng rau dại nấu canh, ăn một bữa, tối ngủ sớm, không cần ăn bữa tối nữa. Ngủ rồi chúng sẽ không thấy đói, mấy năm nay chúng đều sống như thế.

Điền Hữu Vi nghe thấy lời đó, nước miếng đã ứa ra, cơm nhà Ân thẩm ăn ngon tuyệt đỉnh!

Ân Lan nhìn hai đứa trẻ trông còn "khổ sở" hơn cả Đại ca Nhị ca lúc trước, mặt không còn chút thịt nào, quần áo rách đến nỗi thấy rõ bên trong, xương sườn lộ ra, nhìn thấy mà đau lòng.

Nàng sa sầm mặt: “Nếu không chịu ở lại, sau này đừng đến ruộng nhà ta nhổ cỏ nữa.”

Hai đứa trẻ rối rắm xoa xoa đôi bàn tay gầy guộc như chân gà: “Không...”

“Thôi được rồi, bên ngoài đang xây lò, mấy đứa các ngươi ra ngoài giúp đỡ, đừng chắn đường ta.”

Mấy đứa trẻ liền ra ngoài.

Vì là cần giúp đỡ, Đại Đông và Tiểu Tây không tiện bỏ đi.

Bên ngoài còn cần chẻ củi, thêm củi giữ lửa, giúp chuyển gạch đất. Có thêm mấy đứa trẻ tham gia, Điền Hữu Vi cảm thấy mình khỏe mạnh nên lập tức nhận việc chuyển gạch đất, Đại ca cũng thấy mình có sức, nhưng lại không muốn làm cùng Điền Hữu Vi, cậu liền nhặt rìu đi chẻ củi.

Cậu nhìn quanh, còn “hừ” một tiếng, nhà ta có cái rìu tốt như vậy từ bao giờ thế?

Đại Đông cũng giúp chuyển gạch đất, vừa rồi nhổ cỏ rất lâu nhưng cậu không hề mệt, thấy mình đã quen rồi.

Tiểu Tây nhìn xung quanh, chuẩn bị đi chẻ củi.

“Tiểu Tây...” Ân Lan không biết từ lúc nào đã ra cửa, nhìn cảnh tượng sôi nổi bên ngoài, nàng cực kỳ hài lòng, rồi gọi cô bé lại: “Vào trong giúp thẩm.”

Tiểu Tây vội vàng đi vào.

Thật ra cô bé cũng có thể chẻ củi, bởi vì cha nươngmất sớm, tuy cô bé gầy gò nhỏ bé, nhưng chuyện gì cũng có thể làm được.

Không thể chỉ dựa vào một mình ca ca, cô bé cũng có thể làm rất nhiều việc.

Trong nhà, Ân Lan đã đun nước nóng, lấy một ít đồ lòng heo và bóng lợn ra, hai người cùng nhau rửa.

Tiểu Tây thầm nuốt nước miếng.

Nhiều nhà không thèm để mắt đến đồ lòng heo, bởi vì dù có rửa thế nào, đồ lòng vẫn có mùi khó chịu, hơn nữa sau khi nấu chín vẫn còn mùi, lại khó nhai, cho nên ít người mua. Nhưng đối với cô bé và ca ca, đó cũng là món ngon mà cả năm mới được ăn một bữa.

Lần này trong thôn chia thịt heo, đáng lẽ hai đứa trẻ đã nhận được thịt, nhưng khi thấy Ân thẩm có thể dùng thịt để đổi đồ lòng với người ta, chúng lập tức đổi theo.

Tuy đồ lòng không ngon miệng bằng thịt, nhưng dù sao cũng là thịt, được ăn thịt là chúng đã tâm mãn ý túc rồi, còn ăn ngon hơn cả Tết.

Gia đình cô bé đổi được ba cân đồ lòng, nhà Ân thẩm lại có rất nhiều. Nhưng khi thấy Ân Lan lấy ra gần nửa chậu đồ lòng, cô bé vẫn kinh ngạc đến ngây người.

Có lẽ... đồ không ngon, nên cần thêm số lượng chăng?

Cô bé và ca ca thì không ăn, nhưng các chú đang giúp xây lò bên ngoài, sẽ ăn nhiều hơn. Tiểu Tây thầm nghĩ.

Ân Lan nhìn cô bé làm việc, vô cùng chăm chú, căn bản không nghỉ ngơi chút nào.

Ánh mắt nàng lướt trên bộ quần áo của cô bé, rồi không hề che giấu mà lóe lên ánh nhìn màu xanh (tham lam).

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.