Mang Không Gian , Sát Thủ Xuyên Về Trồng Rau Gả Cho Chàng Thư Sinh - Chương 26
Cập nhật lúc: 06/09/2025 05:09
Truy Ức Vãng Sự, Bất Tốc Chi Khách
Khi Liễu Minh An bưng chậu giặt về nhà, Khương Ngưng vẫn đang bận rộn trong bếp.
Khương Ngưng đứng bên bếp lò, dáng người nhanh nhẹn, xắn tay áo lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, trên tay cầm xẻng nấu ăn cúi lưng đảo trộn, hơi nóng từ nồi phả vào khuôn mặt không biểu cảm kia, Liễu Minh An bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút ấm áp.
Phát giác tầm mắt của Liễu Minh An, Khương Ngưng ngẩng mắt nhìn ra ngoài cửa. Liễu Minh An đang bưng chậu gỗ đứng ngoài bếp, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, bất động đứng đó, trông có chút ngốc nghếch.
Về rồi sao? Cơm sắp xong rồi. Khương Ngưng nói rồi thu tầm mắt lại, tìm một cái bát lớn múc món gà hầm nấm trong nồi ra. Hương thơm lan tỏa, Liễu Minh An chỉ cảm thấy bụng đói cồn cào.
Dưới xà nhà phía bên hông nhà chính treo một cây sào tre mảnh dài. Liễu Minh An đi tới giũ quần áo đã giặt sạch, vắt lên phơi khô. Khi chàng bước vào phòng, Khương Ngưng đã bày biện thức ăn lên bàn.
Buổi trưa Liễu Minh An đã nấu cơm và làm hai món, Khương Ngưng hâm nóng lại, chỉ nấu thêm nửa con gà hầm, và xào bát tiết gà nhỏ kia. Khương Ngưng múc cho Liễu Minh An và mình mỗi người một bát canh gà, thổi nguội một chút rồi từ từ uống.
Vị gà rừng quả nhiên tươi ngon vô cùng, cộng thêm hương vị nấm dại hầm cùng, sau khi nuốt xuống hương vị vẫn còn vương vấn nơi đầu môi. Khương Ngưng và Liễu Minh An từ sáng đến giờ đều chưa ăn gì nhiều, một bát canh gà nóng hổi này xuống bụng, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều dễ chịu thoải mái.
Ngon quá! Liễu Minh An uống một hơi hết sạch, không nhịn được khen ngợi.
Vậy thì uống thêm đi. Khương Ngưng nhàn nhạt đáp lời.
Thịt gà này dai ngon quá!
Gà rừng vốn vậy.
Nấm này ta hình như chưa từng thấy.
Ăn đi, sẽ không độc c.h.ế.t người đâu.
…
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện lướt qua, không biết từ lúc nào đã ăn sạch cả bàn thức ăn.
Khi Liễu Minh An đi rửa bát, Khương Ngưng đến sân sau hái vài cọng rau, đi đến chuồng thỏ, xé vụn lá rau rồi nhét vào khe hở của lồng.
Ba con thỏ xám ban đầu co rúm lại không dám động đậy, đợi một lúc lâu thấy không có nguy hiểm gì mới mạnh dạn bắt đầu ăn. Khương Ngưng rảnh rỗi vô vị, nhìn cái miệng ba múi nhỏ nhắn mấp máy gặm lá rau thấy khá thú vị, liền ngồi xổm bên lồng, hứng thú bừng bừng nhìn ngắm.
Liễu Minh An rửa bát xong đi ra, nhìn thấy cảnh này, cười nói: Ta còn định cho ăn, không ngờ nàng đã cho ăn rồi.
Nói rồi, Liễu Minh An cũng đến bên lồng ngồi xổm xuống, khá hứng thú nhìn thỏ ăn rau.
Gió mát buổi chiều xuyên qua nhà, thổi tung mái tóc của Khương Ngưng, nhẹ nhàng phất vào mặt Liễu Minh An, có chút ngứa.
Khương Ngưng nghe chàng bỗng nhiên cất lời: Thuở nhỏ ta đặc biệt thích cho thỏ ăn, thấy chúng lông xù rất đáng yêu, cho đến một lần, ta đưa tay sờ tai thỏ, bị thỏ cắn một miếng, ta khóc ở một bên, cha mẹ ta ở bên cạnh cười, ‘Nói với con rồi mà thỏ vội vàng thì sẽ cắn người, con vẫn không nghe, giờ thì hay rồi nhé’, lúc đó ta mới biết thứ nhỏ bé này thực sự biết cắn người…
Liễu Minh An tư lấc trở về những năm tháng vô ưu vô lo ấy, có cha có mẹ, mọi thứ đều tốt đẹp, là khoảng thời gian khó quên trong ký ức.
Con thỏ đó khá béo, cũng giống mấy con này, ta nhớ hình như bán được ba trăm văn tiền, cha ta còn mua cho ta kẹo mạch nha giòn…
Khương Ngưng yên lặng lắng nghe, không đáp lời.
Người ta khi xúc cảnh sinh tình nói ra những lời đó không cần được đáp lại, nàng cũng không có sự tò mò lớn đến vậy để hỏi về câu chuyện của Liễu Minh An, chỉ cần làm một người lắng nghe là đủ.
Sau một lúc lâu, thỏ trong lồng đã ăn gần hết, mặt trời xa xa cũng đã khuất sau những rặng núi, trời tối dần, Khương Ngưng và Liễu Minh An cùng nhau đứng dậy trở vào trong nhà.
Liễu Minh An như thường lệ thắp đèn dầu, lấy sách vở ra, trải giấy bút ra, ban ngày một chữ cũng không đọc được, giờ cuối cùng cũng có thể đọc sách một lát.
Khương Ngưng rảnh rỗi vô sự cầm một quyển 《Thi Kinh》 ra lật xem, đợi đến lúc gần đi ngủ, nàng khẽ khàng cất lời: Là ngươi tự mình lên giường hay muốn ta kéo ngươi qua đây?
Liễu Minh An chần chừ, nhưng nghĩ đến cảnh tượng tối qua, tự thấy mình không cãi lại được Khương Ngưng, thế là sau khi dọn dẹp bàn, chàng cứng đờ nằm lên giường.
Khương Ngưng nhìn chàng thẳng đuột như tấm ván gỗ nằm trên mép giường, tâm trạng khá phức tạp, làm nàng cứ như đang ép buộc phụ nữ nhà lành vậy.
Khi Liễu Minh An ngủ rồi, như hôm qua lại trằn trọc mãi rồi đưa tay ôm lấy nàng, Khương Ngưng càng cảm thấy tâm trạng phức tạp hơn.
Khương Ngưng duỗi một cánh tay cho Liễu Minh An ôm để chàng ổn định lại, không còn cựa quậy nữa, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu từ từ dần dần chìm vào giấc ngủ.
Vào đêm, gió nhẹ dần nổi lên, thổi khiến cánh cửa khẽ lay động, phát ra tiếng kẽo kẹt nhẹ nhàng, đều đặn. Tiếng gió, tiếng cánh cửa lay động, cùng với tiếng thở nhẹ nhàng của Liễu Minh An, từ xa đến gần, trong đêm tối tĩnh mịch hiện ra đặc biệt rõ ràng.
Tạch! Một tiếng động rất khẽ gần như không nghe thấy truyền đến, Khương Ngưng đang nửa ngủ nửa tỉnh đột nhiên mở choàng mắt.
Có người!
Bản năng sát thủ khiến Khương Ngưng lập tức cảnh giác, cơn buồn ngủ biến mất không còn chút nào, toàn thân cơ bắp căng chặt, tích lực chờ phát.
Sẽ là bà câm đó sao? Lại đến đưa rau ư?
Khương Ngưng lắng nghe tiếng bước chân từng chút một đến gần, vì nghĩ có thể là bà câm nên không động đậy.
Cho đến khi người đó đi đến ngoài nhà chính, Khương Ngưng nghe rõ nàng ta khe khẽ chửi rủa: Ngươi cái đồ chó má, chỉ bằng ngươi cũng muốn thi Tú tài, cái thá gì thư sinh chứ, ta phỉ! Lão nương ta mà không chỉnh đốn ngươi một trận, lão nương ta không mang họ Lý nữa…
Xem ra kẻ đến không có ý tốt.
Nữ nhân đó chửi xong không rời đi, mà rón rén đi về phía sau nhà.
Khương Ngưng muốn đi xem cho ra nhẽ, nhưng Liễu Minh An ôm nàng quá chặt, cánh tay rút không ra, bất đắc dĩ đành tâm niệm khẽ động, chui vào không gian, lợi dụng không gian để thoát thân, sau đó vô thanh vô tức ra khỏi nhà, đi theo sau nữ nhân kia.
Nữ nhân kia rón rén vòng ra sau nhà, trong tay cầm chặt một mảnh tre nhỏ. Khương Ngưng nghi hoặc nhìn theo, thấy nàng ta ngồi xổm xuống mép tường, bắt đầu cẩn thận đào đất. Chẳng bao lâu, một cái hố nhỏ đã hiện ra.
Nàng ta định làm gì vậy? Trong lòng Khương Ngưng tràn đầy nghi ngờ.
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng xảy ra khiến Khương Ngưng – một người xuất thân từ thời hiện đại – không khỏi kinh ngạc đến ngây người.
Chỉ thấy nữ nhân kia ném mảnh tre sang một bên, sau đó đứng dậy, lặng lẽ vén quần. Từ bên trong, nàng ta lấy ra một vật lớn cỡ bàn tay, phía trên còn có hai sợi dây buộc dài. Khương Ngưng nhìn kỹ, nhận ra đó là một mảnh vải dùng để vệ sinh của nữ nhân thời cổ, có vẻ như còn dính dấu vết đặc biệt của những ngày phụ nữ đến kỳ.
Sau khi lấy vật đó ra và nhét xuống hố, nàng ta lại nhanh chóng chỉnh trang y phục, rồi rời đi như chưa từng xuất hiện.
Lúc này, Khương Ngưng mới hiểu rõ mục đích của kẻ lén lút nửa đêm lẻn vào sau nhà – nàng ta đến để hạ bùa ngải.
Thứ mà nữ nhân kia chôn xuống đất, chính là loại vật thường được dùng trong các loại tà thuật dân gian. Trong ký ức của Khương Ngưng, mảnh vải kia được gọi là kí mã bố – một loại đồ dùng cổ xưa của nữ nhân khi đến kỳ, thường bị kẻ tà tâm lợi dụng để làm phép, vì tin rằng trên đó chứa khí huyết dễ dẫn dụ âm khí hoặc tà vật. Chỉ là nàng không biết, ở Đại Lương quốc này, người ta có còn gọi nó bằng cái tên ấy hay không.
Khương Ngưng nắm chặt tay, đáy mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị. Dù chưa rõ nữ nhân kia là ai, đến từ đâu, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể xem thường. Dẫu là mê tín hay thật sự có tà thuật, nàng cũng phải cẩn trọng đề phòng.
Trong thời cổ đại, chu kỳ nguyệt sự của nữ tử thường bị xem là điều kiêng kỵ. Có triều đại coi đây là sự ô uế, cho rằng nữ nhân trong kỳ không nên xuất hiện nơi công cộng. Lại có lời truyền rằng, nam tử nếu vô tình nhìn thấy hoặc chạm vào, e sẽ gặp điều không may vương theo.
Đồng thời, xét từ góc độ phong thủy, mặt trước nhà thuộc dương, sau nhà thuộc âm; mái nhà là nơi trên sáng, chân tường là nơi dưới tối.
Nữ nhân này định chôn mảnh vải dính m.á.u kinh ở mép chân tường phía sau nhà, âm u tối tăm sinh ra sát khí, âm thầm gặm nhấm dương khí của ngôi nhà này, khiến người ở trong nhà khí vận đoạn tuyệt, trăm tai ương liên miên, phúc thọ tan biến, bệnh tật quấn thân, quan vận tài vận đều tránh xa.
Sở dĩ Khương Ngưng rõ ràng như vậy là vì nàng từng ám sát một thương nhân. Thương nhân đó rất mê tín, chỉ tin vào những thứ này.
Khương Ngưng khịt mũi khinh thường mấy thứ mê tín nhảm nhí này, tận mắt thấy có người làm như vậy, chỉ cảm thấy ghê tởm.
Liễu Minh An rốt cuộc đã đắc tội gì với nữ nhân này, đáng để nàng ta nửa đêm đến hạ bùa ngải độc ác như vậy?