Mang Không Gian , Sát Thủ Xuyên Về Trồng Rau Gả Cho Chàng Thư Sinh - Chương 46: Bánh Chẻo Bã Heo, Lần Đầu Gặp Nguyệt Sự
Cập nhật lúc: 06/09/2025 05:11
Khương Ngưng ở trong nhà vẫn không lộ diện, nhưng chuyện bên ngoài nàng nghe rõ mồn một.
Con người ta, đa số lúc nào cũng không muốn thấy người khác hơn mình, đặc biệt là những người thân quen, biết rõ gốc gác của ngươi, sợ nhất là những người cùng cảnh ngộ, lại có kẻ vươn lên trước. Cười người không, ghét người có , chính là nói điều này.
Liễu Minh An đã trải tấm Tuyên Châu Thục Tuyên trị giá một lượng bạc lên bàn, đang vuốt cằm suy nghĩ cách hạ bút. Khương Ngưng thu hồi tâm thần, từ đống sách nhàn rỗi mua về chọn lấy một quyển tên là 《Xích Y Hồ Yêu Ký》, hứng thú bừng bừng lật xem.
Đến khi mặt trời sắp lặn, Khương Ngưng đã đọc được hơn phân nửa cuốn sách này rồi. Mặc dù là một câu chuyện yêu tinh báo ân cũ rích, văn phong và sức tưởng tượng của tác giả cũng khá bình thường, nhưng dù sao cũng hay hơn nhiều so với cuốn 《Lễ Ký》cứng nhắc kia.
Khương Ngưng đặt sách xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh Liễu Minh An, trên tấm Thục Tuyên trắng như tuyết kia đã vẽ lên nửa cây tùng xanh cổ thụ sống động như thật.
Ngươi muốn vẽ gì? Khương Ngưng hỏi.
Chúc thọ mà, không ngoài việc chúc người khác ‘Phúc như Đông Hải trường lưu thủy, Thọ tỷ Nam Sơn bất lão tùng’, đương nhiên là phải vẽ chút non xanh tùng bách này nọ.
Liễu Minh An vẽ cả buổi, lưng đau nhức, vừa hay mượn cơ hội nói chuyện với Khương Ngưng mà nghỉ ngơi chút.
Khương Ngưng liếc nhìn Liễu Minh An, khóe mày khẽ nhướng: Ngươi cũng không thoát khỏi sự tục lệ nhỉ.
Ha ha… Liễu Minh An khẽ cười một tiếng, nhìn Khương Ngưng nói: Ta vốn dĩ là một người phàm tục. Huống hồ những thứ này, không nằm ở việc tục hay không tục, mà quan trọng là tấm lòng.
Khương Ngưng nghĩ nghĩ, đúng là đạo lý này.
Vậy ta đi làm cơm đây, ngươi cứ từ từ vẽ.
Được. Liễu Minh An cười đáp một tiếng.
Khương Ngưng đến nhà bếp, đầu tiên nhóm lửa đun một nồi nước nóng lớn, sau đó cắt miếng mỡ lợn thành từng miếng lớn rửa sạch bằng nước, rồi thả vào nồi chần sơ. Nhiệt độ nước tăng lên, nước m.á.u và tạp chất trong mỡ lợn đều nổi lên, sau khi nước sôi, Khương Ngưng vớt miếng thịt ra, một lần nữa rửa sạch bằng nước.
Thay nước trong nồi, rồi múc vào nửa gáo nước trong, Khương Ngưng cho mỡ lợn vào nồi, bỏ thêm vài lát gừng để khử mùi tanh, tiếp theo chỉ cần luôn giữ lửa mà nấu.
Nước dần dần được đun cạn, những miếng thịt mỡ trắng sáng bắt đầu tiết ra dầu mỡ, dần dần, dầu càng lúc càng nhiều, miếng thịt thì bắt đầu co lại biến thành màu vàng cháy, đến cuối cùng, Khương Ngưng vớt bã mỡ ra, trong nồi chỉ còn lại nửa nồi mỡ heo lỏng trong vắt hơi vàng, đợi nó đông lại, sẽ biến thành màu trắng như tuyết.
Trong khoảng thời gian nấu mỡ heo này, Khương Ngưng còn tranh thủ nhào bột, nàng định làm bánh chẻo nhân bã heo.
Chỉ bỏ bã heo dễ ngấy, Khương Ngưng còn chuẩn bị cho thêm chút cải trắng vào để trung hòa, thế là nàng quay người đi vào sân, nhưng vừa bước một bước, nàng liền cứng đờ tại chỗ.
Có chất lỏng ấm nóng chảy dọc xuống đùi trong!
Khương Ngưng nhận ra đó là gì, nhất thời lại không biết phải làm sao.
Liễu Minh An!
Liễu Minh An đang chuyên tâm vẽ tranh nghe thấy tiếng gọi từ nhà bếp truyền đến, vội vàng đặt bút xuống, đứng dậy đi xem xét tình hình. Hắn từ trong tiếng gọi đó nghe ra vài phần ý vị lo lắng và bối rối, điều này không nên xuất hiện ở Khương Ngưng luôn luôn bình tĩnh, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.
Sao vậy? Liễu Minh An với tốc độ nhanh nhất xuất hiện trước mặt Khương Ngưng, có chút lo lắng hỏi.
Khương Ngưng đứng bất động như bị người ta thi pháp định thân, sắc mặt tái nhợt, trong mắt nhìn Liễu Minh An vậy mà có chút hoảng loạn không che giấu được.
Khương Ngưng, ngươi sao vậy? Liễu Minh An thấy bộ dạng nàng càng thêm lo lắng thấp thỏm.
Ta tới nguyệt sự rồi, Khương Ngưng nuốt nước bọt, có chút khó khăn hỏi: Phải làm sao đây?
Liễu Minh An ngây người, sau đó lại thầm thở phào một hơi, may mà không phải chuyện gì lớn.
Thấy bộ dạng hoảng sợ của Khương Ngưng, Liễu Minh An tuy không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ ôn tồn an ủi: Ngươi ở nhà đợi đi, ta đi tìm người đến giúp ngươi.
Tìm ai? Khương Ngưng cảnh giác hỏi.
Tam thúc bà. Liễu Minh An đáp. Tam thúc bà là trưởng bối, cũng là người từng giúp đỡ Khương Ngưng, Liễu Minh An lập tức nghĩ đến bà ấy.
Không ngờ Khương Ngưng lại từ chối: Đừng tìm bà ấy, ngươi đi tìm Á nương.
Á nương? Liễu Minh An rất ngạc nhiên.
Phải, Á nương. Khương Ngưng kiên định nói.
Liễu Minh An thật sự không hiểu Khương Ngưng đang nghĩ gì, nhưng vẫn hết lòng đồng ý, quay người rời khỏi nhà, đi về phía nhà Hà Triệu.
Đợi Liễu Minh An đi rồi, Khương Ngưng bất động đứng nửa buổi, trên mặt có thần sắc bi thương khó nói.
Liễu Minh An không hiểu vì sao Khương Ngưng lại hoảng loạn đến vậy khi thấy nguyệt sự đến. Hắn không thể ngờ, đây mới chỉ là lần thứ hai trong đời nàng trải qua chuyện này, sau nhiều năm dài đằng đẵng.
Điều mà những cô nương khác quen thuộc từ thuở dậy thì, mỗi tháng đều diễn ra một cách tự nhiên, đối với Khương Ngưng lại là điều xa xỉ – thậm chí là một điều gì đó từng đánh mất, tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ quay lại.
Khương Ngưng mãi không quên buổi chiều năm nàng mười hai tuổi, khi nguyệt sự lần đầu xuất hiện. Vết m.á.u in trên y phục khi ấy là dấu mốc đầu tiên báo hiệu nàng bắt đầu trưởng thành – một thời khắc bình thường đối với bao thiếu nữ, nhưng lại là khởi đầu cho những năm tháng m.á.u và lửa trong cuộc đời nàng.
Chỉ là đáng tiếc, nàng không phải một cô bé bình thường, lúc đó nàng sắp trở thành Sát thủ N.
Sự xuất hiện của lần nguyệt sự đầu tiên đã gây ra cơn đau bụng kinh đầu tiên trong đời Khương Ngưng, nàng vì thế mà lỡ buổi huấn luyện. Người phụ nữ nuôi dưỡng nàng phát hiện ra, đưa nàng đến bệnh viện, rồi từ trên cao nói với nàng: Nhắm mắt ngủ một giấc đi, sau này sẽ không còn đau nữa.
Ngay sau đó, người phụ nữ kia đột nhiên cúi người xuống, đưa bàn tay lạnh buốt sờ lên mặt Khương Ngưng, cười nói: Giống như ta vậy.
Đợi đến khi Khương Ngưng tỉnh dậy từ ca phẫu thuật, trên bụng nàng đã có thêm một vết sẹo dài. Kể từ ngày ấy, nguyệt sự không còn quay lại nữa. Phải rất lâu sau, nàng mới dần hiểu ra — trong ca mổ năm xưa, người ta đã cắt bỏ khỏi cơ thể nàng một cơ quan quan trọng mang tên tử cung.
Từ khoảnh khắc đó, nàng không chỉ mất đi khả năng làm mẹ, mà còn mang theo một nỗi hụt hẫng mơ hồ – như thể bản thân đã đánh mất một phần nào đó thuộc về chính mình.
Khương Ngưng ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, Liễu Minh An đang vội vã dẫn Á nương đi tới.
N đã chết, nàng bây giờ là Khương Ngưng, một người hoàn chỉnh, nàng rốt cuộc có thể hoàn toàn thoát khỏi những quá khứ u ám, đẫm m.á.u kia, mà sống tốt một kiếp không?
Khương Ngưng có chút mờ mịt.
Á nương, làm phiền người rồi. Ngoài nhà, Liễu Minh An khẩn khoản nói với Á nương.
Dì Câm gật đầu, tự mình đi vào trong nhà, tìm thấy Khương Ngưng đang đứng trong bếp, do dự không dám tiến tới.
Dì Câm đối mặt với Khương Ngưng, trong lòng rất mâu thuẫn.
Một mặt, dì Câm kính trọng và cảm tạ nàng, Khương Ngưng đối với dì, có thể nói là đại ân đại đức, ơn tái tạo, nên khi Liễu Minh An vừa tới cửa, nói rõ ý định, dì Câm liền không nói hai lời mà gật đầu đồng ý.
Nhưng mặt khác, dì Câm lại sợ nàng, nhìn thấy nàng luôn nhớ lại vẻ mặt tàn nhẫn khi nàng g.i.ế.c người, thứ sát ý khát m.á.u đó khiến dì Câm không thể kiềm chế được ý muốn bỏ chạy.
Khương Ngưng quay người lại, nhìn dì Câm cách đó vài bước, khẽ nói: Dì Câm, giúp ta, ta không biết.
Khi người ta không có cảm giác an lòng, những người quen thuộc, môi trường quen thuộc, có thể khiến thần kinh thả lỏng, đó là lý do vì sao Khương Ngưng nhất định phải bảo Liễu Minh An đi tìm dì Câm chứ không phải Bà thím Ba. Giữa nàng và dì Câm có sự gắn kết sâu sắc hơn, hơn nữa dì Câm càng có thể khiến Khương Ngưng buông bỏ lòng cảnh giác.
Dì Câm nghe ra một tia cầu khẩn trong lời nói của Khương Ngưng, lập tức gạt bỏ mọi lo lắng, đi tới bên nàng, từ trong lòng móc ra tấm vải dùng cho việc tư mật, dùng tay ra hiệu dạy Khương Ngưng cách đối phó.