Mang Không Gian , Sát Thủ Xuyên Về Trồng Rau Gả Cho Chàng Thư Sinh - Chương 50: Trắng Tay, Thân Mang Món Nợ Khổng Lồ ---
Cập nhật lúc: 06/09/2025 05:11
Triệu Cường hít sâu một hơi, tay y không kiềm được khẽ run rẩy, lật mở nắp, đợi đến khi nhìn rõ bên trong là tứ, ngũ, lục , không nhịn được mà kêu lên.
Tứ ngũ lục, là Thuận tử! Thuận tử! Các ngươi xem, Thuận tử! Thuận tử...
Triệu Cường như phát điên, trước tiên là la hét ầm ĩ, sau đó cả người múa may quay cuồng, chỉ vào súc sắc cho mọi người xung quanh xem Thuận tử y vừa lắc ra.
Đối súc ra Thuận tử, tỷ lệ cược mười lần, Triệu Cường đặt cược sáu mươi sáu lạng rưỡi bạc, nói cách khác, nếu y thắng, sẽ có sáu trăm sáu mươi lăm lạng bạc nhập vào túi.
Cả trường xôn xao! Đám bạc thủ từng người một ghen tị đến đờ cả mắt, chỉ hận người thắng tiền không phải mình.
Quả đúng là ứng với câu đối của Kim Ngọc Phường: Lấy ít đánh nhiều phú quý vinh hoa, từ không đến có một bước lên trời.
Ở hiện trường chỉ có ba người làm ngơ như không nghe thấy Thuận tử của Triệu Cường, một là Hầu Tử ngoài đám đông, một là Hồ Lão Lục đang quan sát trên lầu, và người cuối cùng đương nhiên là Lão Dư ở đầu bàn bạc bên kia.
Lão Dư nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Triệu Cường, chỉ cười một nụ cười thâm sâu khó lường.
Vận may đúng là không tệ, Lão Dư thầm nghĩ.
Súc sắc của Triệu Cường có vấn đề, mỗi hạt súc sắc ở mặt ba, mặt bốn, mặt năm và mặt sáu đều đổ vào một chút chì, còn mặt một và mặt hai lại có hai lỗ hổng nhỏ bằng đầu kim, như vậy, mặt một hai điểm nhẹ hơn, mặt ba bốn năm sáu điểm lại nặng hơn một chút, súc sắc lắc ra sẽ không xuất hiện một điểm và hai điểm.
Người có chút kỹ năng đánh bạc mà liên tục lắc sáu ván, một lần cũng không thấy nhất và nhị , hẳn đã sớm nghi ngờ rồi, đáng tiếc Triệu Cường này chỉ là một con bạc nát rượu ham đánh bạc nhưng không có kỹ năng, lại còn say mèm, làm sao nghĩ tới được những điều này.
Ha ha ha... Ta Triệu Cường phát tài rồi! Phát tài rồi! Triệu Cường vui vẻ vỗ đùi mình, nghe rõ tiếng bộp bộp bộp , lực mạnh đến nỗi e rằng mai thức dậy còn hằn mấy vệt đỏ.
Mau mau mau! Mở của ngươi đi! Triệu Cường cười điên loạn một hồi, lại quay đầu chen đến bên Lão Dư, giục giã nói: Mau mở đi! Thua thì trả tiền! Đừng lề mề!
Lão Dư dịu giọng đáp một tiếng được , vươn tay mở nắp, bên trong yên tĩnh nằm đó ba hạt súc sắc mặt lục hướng lên.
Lục lục lục , lại là Đại Báo tử!
Đám người vây xem hít vào một hơi khí lạnh, Triệu Cường cũng đờ người tại chỗ, trong khoảnh khắc, sắc mặt y tái nhợt hoàn toàn.
Ai, Lão Dư ta đây, cuối cùng cũng thắng được một ván rồi, may mắn thay, không làm mất mặt Lục gia nha! Lão Dư thở dài một hơi thật dài, cảm khái nói, khá có ý trông thấy mây tan trăng sáng .
Tuy nhiên, điều mà mọi người không nhìn thấy là, Lão Dư giấu tay ra sau lưng, mượn tiếng người ồn ào làm che chắn, lén lút ném một cục nam châm nhỏ trong lòng bàn tay xuống dưới gầm bàn.
Lão Dư chỉ là người làm chủ sòng, không tinh thông kỹ năng đánh bạc, y làm sao có thể như Hồ Lão Lục và Khương Ngưng mà tùy tâm sở dục lắc ra lục lục lục Đại Báo tử? Y không có bản lĩnh đó, chỉ có thể giở chút thủ đoạn không minh bạch.
Lão Dư ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua ba hạt súc sắc của mình, khóe môi ý cười càng sâu, súc sắc của y cũng đã bị làm giả.
Khác với súc sắc của Triệu Cường, súc sắc của Lão Dư chỉ ở mặt lục điểm này đổ đầy bột sắt, các mặt khác lại đổ đầy bột đồng cùng trọng lượng.
Năm lần đối súc trước đó, Lão Dư lấy tay áo bọc nam châm đặt dưới hộp súc sắc, bột sắt chịu lực hút mà đi xuống, khiến mặt lục điểm hướng xuống, mặt nhất điểm hướng lên, để không quá cố ý, Lão Dư lại khống chế lực đạo mà khẽ lắc lắc, số điểm xuất hiện tuyệt đối sẽ không lớn.
Còn lần đối súc cuối cùng này, Lão Dư lại đem nam châm đặt ngay phía trên hộp súc sắc, không lệch không nghiêng, số điểm xuất hiện tất nhiên là ba mặt lục .
Lão Dư ung dung thong thả thưởng thức một hồi khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Triệu Cường, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: Triệu giáo đầu, ngươi hiểu rõ quy tắc mà, Đại Báo tử, tỷ lệ cược một trăm lần, tổng cộng sáu nghìn sáu trăm năm mươi lạng bạc. Ngươi xem là trả tiền mặt đây? Hay là ngân phiếu đây?
Triệu Cường cơn say đã tan biến hoàn toàn, y cảm thấy mình tỉnh táo vô cùng, nhưng đồng thời y lại cảm thấy mình hình như say hơn nữa, đầu óc ong ong, thân thể cũng từng đợt mềm nhũn.
Sáu nghìn sáu trăm năm mươi lạng! Bán cả ta Triệu Cường đi cũng không đền nổi!
Đương nhiên rồi, ta biết Triệu giáo đầu trên người chắc chắn không mang nhiều tiền đến vậy, hôm nay không thể lấy ra được. Lão Dư lại thiện ý bổ sung: Vậy thì trước tiên cứ lập một giấy nợ đi, đợi có tiền rồi trả lại cho chúng ta là được. Trước mắt mọi người, Triệu giáo đầu lại là nhân vật có tiếng tăm, chúng ta tin tưởng với tư cách làm người của Triệu giáo đầu chắc chắn sẽ không quỵt nợ.
Không, không thể nào, sao lại như vậy? Sao lại như vậy... Triệu Cường lẩm bẩm nói, ánh mắt đã trở nên đờ đẫn, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật đáng sợ này.
Thoáng chốc thiên đường, thoáng chốc địa ngục, sự thay đổi này khiến một đám bạc thủ thở dài không ngớt, đám người vừa rồi còn ghen tị không thôi lại bắt đầu mừng thầm, may mắn thay mình không tham gia kiểu đánh bạc liều mạng này.
Lúc này, Lão Dư đã viết xong giấy nợ, ung dung đi đến bên cạnh Triệu Cường nói: Triệu giáo đầu, điểm chỉ đi, hôm khác đem bạc đến bù lại là được rồi.
Không, không, đừng, đừng... Triệu Cường nhìn tờ giấy mỏng manh kia, như nhìn thấy quỷ đòi mạng vậy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhất thời ngã quỵ xuống đất.
Tất cả mọi người nhìn bộ dạng y, đều không nhịn được mà lắc đầu thở dài. Trước kia Triệu giáo đầu là người hào khí biết bao, ỷ vào cô phụ mình mà coi trời bằng vung, tuy không phải quan sai, nhưng ai cũng không dám coi thường y, nay lại rơi vào cảnh khốn cùng này.
Hầu Tử ở không xa thấy tình hình này, trong não không tự chủ mà nhớ lại cuộc trò chuyện giữa y và Hồ Lão Lục hai ngày trước.
Cậu, vì sao lại cố tình chọn hắn? Hầu Tử không hiểu hỏi.
Khi đó, Hồ Lão Lục bật cười, không vội không vàng uống một ngụm trà rồi mới nói: Có ba lý do. Thứ nhất, hắn từng học võ, làm giáo đầu trong nha môn, thân thủ không tồi. Thứ hai, cô phụ hắn là thư lại trong nha môn huyện, có quan chức trong người, hắn nợ tiền không dám quỵt. Thứ ba ư...
Hồ Lão Lục giả bộ giữ bí mật, hỏi ngược lại Hầu Tử: Ngươi nghĩ vì sao ta lại bảo ngươi đi hỏi chuyện Liễu Minh An?
Hầu Tử liên kết một loạt sự việc lại mà suy nghĩ, lập tức hiểu ra mấu chốt trong đó.
Cậu quả là túc trí đa mưu! Hầu Tử vẫn nhớ rõ cảm giác như được đê hồ quán đỉnh khi đó của mình.
Hầu Tử! Hầu Tử! Đột nhiên, Triệu Cường trong đầu chợt lóe linh quang, nghĩ đến Hầu Tử đã đưa y đến đây, y như người c.h.ế.t đuối vớ được cọng rơm cứu mạng mà kích động bò dậy từ mặt đất, ngó nghiêng trái phải, cuối cùng tìm thấy Hầu Tử đang dựa vào cột ở bên ngoài đám đông.
Triệu Cường loạng choạng chạy về phía Hầu Tử, chộp lấy tay hắn mà ai cầu nói: Hầu Tử, huynh đệ tốt! Ngươi mau nói với bọn họ, ta là bằng hữu của ngươi, ta không thể nào lấy ra nhiều tiền đến vậy, ngươi mau giúp ta cầu xin Lão Dư, ngươi muốn loại tức phụ nào ta cũng sẽ tìm cho ngươi...
Hầu Tử sớm đã liệu trước sẽ như vậy, bình tĩnh rút tay mình ra, nhìn Triệu Cường bất đắc dĩ lắc đầu: Triệu giáo đầu, ngươi quá tham lam rồi. Ta và Lão Dư đều chỉ làm việc cho Kim Ngọc Phường mà thôi, không có tiếng nói gì đâu. Ngươi muốn cầu người thì...
Hầu Tử nói đến đây thì dừng lại, vươn tay chỉ lên lầu, rồi nói tiếp: Cầu xin Lục gia có lẽ hữu dụng, Lục gia tâm thiện lắm đó!
Vậy chúng ta đi gặp Lục gia! Ngươi đưa ta đi gặp Lục gia đi? Gặp được Lục gia ta sẽ cầu xin y! Triệu Cường vội vàng nói.
Hầu Tử cau chặt mày, ra vẻ khó xử nói: Thế nhưng...
Triệu Cường khẩn cầu: Hầu Tử, coi như ta cầu xin ngươi đó, nhiều bạc như vậy dù có chặt ta ra làm tám khúc ta cũng không lấy ra được, ngươi cứ đưa ta đi gặp Lục gia đi.
Hầu Tử im lặng chốc lát, sau đó với vẻ mặt nhắm mắt đưa chân mà cắn răng nói: Được! Triệu giáo đầu, ta thực sự coi ngươi là huynh đệ, ta cũng không muốn thấy ngươi khó xử như vậy, chúng ta cùng đi gặp Lục gia, tin rằng Lục gia khoan hồng đại lượng, nhất định sẽ chỉ cho ngươi một lối sáng.
Được được được... Triệu Cường liên tục đáp lời, sợ rằng chậm một chút Hầu Tử sẽ đổi ý.
Mọi người nhìn Triệu Cường đi theo Hầu Tử lên lầu, ghé tai thì thầm không biết nói gì, ngược lại Lão Dư ha ha cười lớn, vò nát giấy nợ trong tay rồi tiện tay vứt đi.
Chư vị, chúng ta vẫn tiếp tục chơi tài xỉu đi! Lão Dư lớn tiếng hô, nhàn nhã tản bộ trở về bàn bạc lúc ban đầu, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra vậy.