Mang Không Gian , Sát Thủ Xuyên Về Trồng Rau Gả Cho Chàng Thư Sinh - Chương 90: Hội Chợ Đấu Rượu, Ngàn Chén Không Say
Cập nhật lúc: 06/09/2025 05:15
Hai người đi đến đầu phía đông trấn, đã có người đang sắp xếp địa điểm.
Đây là một bãi đất trống rất rộng rãi, Khương Ngưng ước chừng còn lớn hơn một sân bóng đá. Giữa bãi đất dựng một cái đài sơ sài, bên trên đặt mấy chiếc ghế và hai mặt trống lớn, còn dưới đài thì là từng vòng từng vòng vại rượu chất chồng lên nhau.
Xung quanh dần dần có người vây lại, có hai lão già tóc bạc trắng đứng sau lưng hai người, vừa bóc lạc ăn vừa nói chuyện phiếm.
Này, ngươi nói năm nay quán quân vẫn là Vương Mãnh Tử sao?
Ngoài hắn ra còn có thể là ai? Liên tiếp năm năm hay sáu năm rồi, đều là hắn, những người này uống không lại hắn.
Cũng phải, người trong trấn này đều không mấy thích đi góp vui nữa rồi, đều là những người phương xa, không rõ mánh khóe, thèm thuồng chút bạc đó…
Ha ha ha… Bọn họ thèm bạc, thì cho chúng ta mua vui vậy…
Liễu Minh An lúc này xoay người lại, hướng về hai lão hỏi: Lão nhân gia, vạn nhất có người không uống được mà cố sức uống thì sao? Uống rượu nhiều quá sẽ c.h.ế.t người phải không?
Khương Ngưng thật ra cũng đang nghĩ đến vấn đề này, ngộ độc cồn không phải chuyện đùa.
Ố! Hậu sinh tuấn tú quá! Lại đây, ăn lạc đi!
Lão già không vội trả lời, trái lại cười tủm tỉm từ trong túi lấy ra một nắm lạc đưa cho Liễu Minh An.
Liễu Minh An vội vàng cảm tạ, hai tay nâng lấy, rồi chia cho Khương Ngưng một nửa.
Lạc là do nhà tự trồng, phơi khô rồi rang cát, vừa thơm vừa giòn, Khương Ngưng vừa ăn, vừa nghe lão già mở lời: Chuyện này mọi người sớm đã nghĩ đến rồi, lát nữa ngươi sẽ biết thôi, không thể để một người đã say rồi mà cứ tiếp tục cố sức uống được.
Người càng ngày càng đông, đến khi gần giờ Tỵ, nơi này đã người người chen chúc kín mít ba bốn lớp.
Mấy người trông như ông chủ đi đến trên đài, ngồi xuống những chiếc ghế sơ sài, hai hán tử vạm vỡ liền sau đó bước lên đài bắt đầu gõ trống.
Đùng! Đùng! Đùng!
Tiếng trống đinh tai nhức óc, trực tiếp đánh vào lòng người, không khí hiện trường dần trở nên sôi động.
Lại có thêm một số người nối đuôi nhau từ đám đông bước ra, khiêng đến mấy chục cái bàn xếp lại với nhau, sau đó mang bát đến, bày ra san sát, mở niêm phong rượu, đổ rượu mạnh vào bát, nhất thời hương rượu ngào ngạt khắp trường.
Lão nhân gia, những người ngồi trên đó là ai vậy? Khương Ngưng lại nghe thấy Liễu Minh An hỏi.
Hừm! Đó là các chủ tửu trang lớn trong trấn của chúng ta. Rượu dưới đài đều do họ cung cấp, bạc thưởng cho ba người đứng đầu cũng là do họ chi ra. Tổ chức Đấu Tửu Đại Hội này, họ bỏ tiền của và công sức, không vì gì khác, chỉ cốt để gây dựng danh tiếng cho tửu trang của mình mà thôi!
Một lão nhân kiên nhẫn giải thích xong, một người khác a lên một tiếng: Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!
Tiếng trống ngừng, một tráng hán hô lớn: Ai muốn báo danh tham gia, cứ đến đây nộp mười đồng tiền đồng, lấy một sợi dây đỏ buộc vào tay là được!
Liễu Minh An vẫn đang trò chuyện với hai lão nhân kia, Khương Ngưng vỗ nhẹ hắn, nhanh chóng nói: Ta đi kiếm tiền đây, chờ tin tốt của ta nhé!
Chưa đợi Liễu Minh An nói gì, Khương Ngưng đã xuyên qua đám đông, đi đến dưới đài, ném mười đồng tiền đồng vào trong chum rượu, rồi lấy một sợi dây đỏ buộc vào cổ tay.
Liễu Minh An đầy mặt lo lắng, nhưng lại thấy Khương Ngưng bên kia vẫy vẫy bàn tay buộc dây đỏ về phía hắn.
Ha ha ha... Chàng trai trẻ, ngươi đừng lo lắng, rất nhiều cô nương và tiểu tức phụ đến xem náo nhiệt mà. Cứ yên tâm đi, nhiều nhất là nàng ấy sẽ tự bỏ cuộc ngay từ vòng đầu tiên. Lão nhân phía sau thấy cảnh này, không hề lấy làm lạ, cười an ủi Liễu Minh An.
Liễu Minh An nghe vậy liền nhìn sang, quả nhiên còn có vài cô nương và phu nhân khác cũng đã báo danh, cổ tay buộc dây đỏ, vẻ mặt hăm hở muốn thử sức.
Còn ai muốn báo danh không? Mau mau báo danh, đúng giờ Tỵ ba khắc Đấu Tửu Đại Hội chính thức bắt đầu! Tráng hán trên đài lại cất tiếng hô vang.
Đúng giờ Tỵ ba khắc, một hồi trống dồn dập lại vang lên, tuyên bố Đấu Tửu Đại Hội chính thức bắt đầu!
Tiếng trống ngừng, tráng hán hô lớn: Tất cả những người tham gia đấu tửu, trước tiên mỗi người uống năm bát rượu, uống xong phải đi một đường thẳng quanh đài, sau đó mới có thể tiến vào vòng tiếp theo! Giữa chừng có thể tháo dây đỏ để rút lui bất cứ lúc nào!
Liễu Minh An lúc này mới nhận ra, dưới cái đài ở giữa sân, có hai đường thẳng tắp được vạch bằng vôi trắng tinh.
Cách này hay thật đó! Không cần lo lắng có người cố gắng uống quá chén mà xảy ra chuyện. Liễu Minh An tán thưởng.
Ha ha ha... Còn có cái hay hơn, chờ xem! Lại đây, ăn lạc đi! Lão nhân tiếp lời, vừa nói vừa nhét thêm một nắm lạc vào tay Liễu Minh An.
Tổng cộng có gần hai trăm người báo danh, sau khi quy tắc được tuyên bố xong, Khương Ngưng thong thả đi đến bên bàn, đợi những người nhanh chân uống xong rồi đi đường thẳng, nàng mới bưng một bát rượu lên nhấp một ngụm.
Rượu này thật mạnh!
Khương Ngưng cau mày, cảm thấy lưỡi mình như bị bỏng rát, rượu này ít nhất cũng phải bốn mươi độ, còn mạnh hơn cả vodka nàng từng uống ở kiếp trước.
Xem ra phải gian lận rồi, Khương Ngưng thầm nghĩ.
Khương Ngưng đưa bát rượu lên môi, vào khoảnh khắc chất lỏng chạm vào môi, nàng đã dùng không gian thu rượu vào, sau đó giả vờ nuốt xuống, thần không biết quỷ không hay, cứ thế uống xong năm bát ở vòng đầu tiên.
Rất nhiều người đến xem náo nhiệt, thậm chí còn chưa uống hết năm bát đã tháo dây đỏ rút lui. Khi Khương Ngưng xếp hàng đi đường thẳng, tại trường đấu còn khoảng một trăm người.
Khi uống rượu, Khương Ngưng vẫn chưa nghĩ rõ vì sao tiểu nhị lại nói Đấu Tửu Đại Hội này thú vị, mãi cho đến khi nàng thấy người đàn ông phía trước mình, chân trái giẫm chân phải, chân phải giẫm chân trái, đi đường thẳng mà như nhảy múa xoắn xuýt, khiến mấy vị trên khán đài và đám bá tánh xung quanh đều cười phá lên, thậm chí có người còn cười đến cong cả lưng.
Quả thật rất thú vị!
Khương Ngưng vững vàng bước đi trên đường thẳng hơn trăm mét, tiểu tư ở cuối đường ngạc nhiên nhìn nàng, cười nói: Chúc mừng cô nương đã vượt qua vòng đầu tiên, thật sự rất lợi hại!
Khương Ngưng lạnh nhạt đáp lại câu Quá khen , rồi khoanh tay thưởng thức những người khác đi đường thẳng.
Sau đó, Khương Ngưng nhìn thấy, có người vừa bước một bước đã ngã lăn ra ngủ say, có người nhảy lò cò xoay vòng trên đường thẳng, lại có người đi hai bước rồi lùi lại, lộn một cái rồi oa một tiếng ói đầy đất... Tóm lại là muôn hình vạn trạng, mỗi người một vẻ, trong sân tiếng cười vang dội, một cảnh tượng hòa thuận, vui vẻ.
Vòng đầu tiên kết thúc, số người báo danh đã giảm đi hai phần ba, còn chưa đến sáu mươi người. Bao gồm cả Khương Ngưng, tổng cộng chỉ có ba nữ nhân.
Liễu Minh An có chút lo lắng nhìn Khương Ngưng, nhưng thấy nàng mặt không đỏ, khí không suyễn, thần sắc trong trẻo, như người không có việc gì, nhớ lại nàng từng nói mình ngàn chén không say, hắn lại tự nhủ phải tin tưởng nàng.
Khương Ngưng thông minh như vậy, sẽ không làm chuyện ngu ngốc mà biết rõ không thể làm được. Liễu Minh An tự nhủ trong lòng.
Những người rót rượu lúc trước lại quay về bàn, dọn sạch bát rỗng, đặt bát mới lên, tiếp tục rót đầy.
Vòng thứ hai, mỗi người uống mười lăm bát, sau khi uống xong, hãy ra phía trước xỏ kim. Người của chúng ta sẽ đếm mười tiếng, ai không xỏ qua được sẽ bị loại!
Tráng hán trên đài lại tuyên bố quy tắc, Khương Ngưng nghe xong đi đến bên bàn, bưng bát rượu lên bắt đầu uống.
Những người rót rượu không rời đi, mười lăm bát quá nhiều, cần có người đếm số, tránh có người gian lận, uống ít bát hơn hoặc lén đổ rượu xuống đất khi người khác không chú ý, như vậy sẽ không công bằng với những người khác.
Một, hai, ba, bốn... Mười bốn, mười lăm!
Khương Ngưng một hơi uống hết mười lăm bát, ngay cả sắc mặt cũng không hề thay đổi. Chàng tiểu tử đếm số cho nàng ngây người, đã lâu không thấy cô nương nào uống rượu giỏi như vậy, lại còn xinh đẹp, đây là tiên tử rượu nào đến vậy chứ!
Khương Ngưng đi xuống dưới đài, vẫn còn hơn nửa số người chưa uống xong. Một người đưa cho nàng một cây kim và một đoạn chỉ mảnh, miệng bắt đầu đếm: Một, hai—
Xong rồi. Khương Ngưng không đợi hắn đếm đến ba , đã giơ cây kim đã xỏ xong lên, đặt trước mặt hắn.
Ấy? Nhanh vậy sao? Chúc mừng chúc mừng! Cô nương xin đợi một chút ở đây, chúng ta đang chuẩn bị vòng thứ ba. Chàng tiểu tử cười nói.
Ngươi là nữ nhân thứ hai mà ta từng thấy uống rượu giỏi đến vậy.
Bên cạnh bỗng truyền đến một giọng nam thô khàn, Khương Ngưng quay đầu nhìn, là một người đàn ông cao lớn râu quai nón, hắn cũng vừa buông kim chỉ xuống, trong mắt không có vẻ say, chỉ có hai má hơi ửng hồng.
Thấy Khương Ngưng nhìn sang, người đó tiếp lời: Người đầu tiên là mẹ già nghiện rượu của ta.
Đối mặt với lời bắt chuyện đột ngột, Khương Ngưng nhất thời không biết đáp lời thế nào, người này không có ác ý, nàng suy nghĩ một lát rồi đáp lại một tiếng: Ồ.