Mang Thai Chạy Trốn, Cả Nhà Chồng Độc Ác Phải Hối Hận - Chương 147

Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:07

Bạch Đào Đào: "Chàng điên rồi, ta không phải sư muội của chàng. Đừng lấy cớ giở trò, mau buông tay ra."

Trần Hữu Nghị cười đến mức miệng ngoác ra đến mang tai, cuối cùng mãi anh mới luyến tiếc buông tay, sau đó nhìn Bạch Đào Đào giải thích:

"Không, nàng chính là tiểu sư muội của ta. Lần này ta tuyệt đối không nhận sai.”

“Hóa ra tất cả những gì trước đây không phải là ảo giác, càng không phải là do ta nhớ nhung tiểu sư muội mà nhầm lẫn.”

“Vì nàng chính là tiểu sư muội của ta. Nàng chính là nàng ấy, nàng ấy chính là nàng. Lần này chắc chắn không sai. Cũng không phải là ảo giác."

Bạch Đào Đào hỏi lại:

"Chàng chắc chắn như vậy sao? Dựa vào đâu mà chàng khẳng định ta chính là nàng ấy?"

Trần Hữu Nghị cười giải thích:

"Vừa rồi nàng sử dụng chiêu thức b.ắ.n hai mũi tên cùng lúc, đó là tuyệt kỹ sư phụ dạy chúng ta. Trong số các sư huynh đệ, chỉ có ta và tiểu sư muội học được.”

“Nàng còn dám nói nàng không phải là tiểu sư muội của ta sao?"

Bạch Đào Đào cười gượng, cố tỏ ra bình tĩnh:

"Ai nói chiêu đó chỉ có chàng và tiểu sư muội của chàng biết? Người khác cũng có thể học được chứ. Hơn nữa, b.ắ.n hai mũi tên cùng lúc cũng không phải là khó khăn gì."

Nói thì nói vậy, nhưng chính Bạch Đào Đào cũng cảm thấy chột dạ, mắt cô không dám nhìn thẳng vào Trần Hữu Nghị.

Trần Hữu Nghị không quan tâm Bạch Đào Đào nói gì, anh chắc chắn mình không nhận sai.

Anh gõ nhẹ lên sống mũi của cô và tự tin đáp:

"Ha ha… nàng nói câu đó giống hệt tiểu sư muội của ta. Nàng quên rồi sao? Ta học chiêu này trước nàng hai ngày, lúc đó nàng giận dỗi cũng nói y như vậy, cùng một giọng điệu.”

“Bắn hai mũi tên cùng lúc có gì khó? Huynh học được, ta cũng học được.”

“Vì vậy nàng mới quyết tâm học được chiêu này để không thua ta."

"Chiêu này không phải ai cũng học được. Cần sự tập trung, phải tính toán thời điểm chính xác, không được nhanh hơn cũng không được chậm hơn đối thủ.”

“Nếu không thì không b.ắ.n trúng tên của đối phương, và mũi tên thứ hai không chỉ không b.ắ.n trúng kẻ địch mà còn có thể khiến mình bị b.ắ.n trúng. Có thể mất mạng vì điều đó."

"Lúc đó, chúng ta học chiêu này mất hơn một năm mới thành công. Nàng nói nàng không phải tiểu sư muội của ta, vậy nàng học chiêu này từ đâu?”

“Hơn nữa, trong khi đối phó với sát thủ, có vài chiêu ta dạy nàng. Nàng đã nhận ra ta là ai từ lâu rồi, đúng không? Chỉ là muốn xem khi nào ta phát hiện ra nàng."

"Lần trước khi nhà họ Trần và nhà họ Ngô hòa ly, trên đường về nàng đã gọi ta là sư huynh, nhưng lúc đó ta đang nghĩ chuyện khác nên không để ý.”

“Giờ nghĩ lại, đó không phải là ảo giác, mà là nàng nhận ra ta và gọi ta là sư huynh, đúng không?"

Ánh mắt Bạch Đào Đào d.a.o động:

"Không có, ta không hiểu chàng nói gì. Không có chuyện đó."

Trần Hữu Nghị nhìn thấy vẻ chột dạ của Bạch Đào Đào, biết mình không sai.

Anh nhìn cô, ánh mắt bỗng trở nên nóng bỏng, tim đập thình thịch.

"Không sao, dù nàng không thừa nhận cũng không sao. Chỉ cần ta biết nàng chính là tiểu sư muội của ta, nàng chính là nàng ấy. Thế là đủ.”

“Ta thích nàng, rất rất thích nàng, đến mức trong mơ cũng là nàng. Lần này ta không muốn bỏ lỡ nữa."

Nói xong, chưa đợi Bạch Đào Đào phản ứng, Trần Hữu Nghị đã đặt môi mình lên môi cô.

Thấy Bạch Đào Đào không né tránh, anh từ từ hôn sâu thêm.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Bạch Đào Đào cảm thấy toàn thân mềm nhũn, hô hấp khó khăn, cảm giác như sắp ngạt thở, mới giơ tay đ.ấ.m vào lưng Trần Hữu Nghị.

Cảm nhận được người trong lòng đang khó thở, Trần Hữu Nghị mới luyến tiếc buông cô ra.

Được tự do, Bạch Đào Đào không muốn Trần Hữu Nghị thấy bộ dạng lúng túng của mình, liền vội vàng chạy về phía xưởng, vừa chạy vừa nói:

"Chuyện ở đây giao cho chàng, ta đi xem xưởng thế nào."

Nhìn theo bóng dáng chạy trốn của Bạch Đào Đào, Trần Hữu Nghị đứng ngẩn ngơ.

Tiểu sư muội của anh vẫn như xưa.

Trước mặt anh lúc thì vụng về, lúc thì thông minh, lanh lợi.

"Lần này trời cho ta cơ hội, ta sẽ không để nàng rời xa ta nữa."

Nói xong, Trần Hữu Nghị gọi người ra dọn dẹp xác c.h.ế.t trước nhà.

Xác c.h.ế.t được đốt cháy, sân được rửa sạch sẽ, ngày mai là ba mươi Tết, không thể để những thứ này ảnh hưởng đến việc gia đình ba người họ đón Tết.

Dặn dò xong, Trần Hữu Nghị cũng vội vàng đến xưởng.

Từ khi Bạch Đào Đào về từ nhà mẹ đã nhận ra có nhóm người khác ngoài sơn tặc Mãnh Hổ.

Những người này rõ ràng không phải là sơn tặc bình thường, võ nghệ không giống kẻ cướp, nhìn là biết sát thủ.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.